Mỗi khi nghe lại những giai điệu của Đỗ Bảo, tôi lại có cái cảm giác 'hồi tưởng' về những ngày trước và nghĩ ngợi về những ngày sau. Tôi vẫn luôn nghe những 'Mây', 'Bài ca tháng 6',...và nhớ về khung cảnh của tôi những ngày 4 năm trước khi tôi lần đầu đắm chìm trong những bài hát này. Và tôi cũng luôn tưởng tượng tôi của bao nhiêu năm sau này khi ngồi nghe lại những bài hát này.
Đang ngồi nghe đi nghe lại 'Mây' và nhớ lại những 'mây' mà tôi đã gặp và đã yêu trong những năm qua. Bỗng phát hiện ra rằng, tôi luôn thích nhìn lên bầu trời, nhìn mây trôi. Có lẽ cũng vì thế mà tôi yêu Melbourne nhiều tới vậy. Tôi thích bầu trời mùa hè của London hơn mùa đông của London. Tôi thích bầu trời của Sài Gòn hơn bầu trời của Hà Nội. Tôi thích bầu trời của Thượng Hải hơn bầu trời của Bắc Kinh. Và tôi thích bầu trời của Melbourne hơn bất kể nơi nào tôi đã tới.
Có một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho một ai đó sự khác biệt của những khung trời ở mọi nơi mà tôi đã tới. Và hi vọng, người đó, vào ngày đó (và nhiều ngày sau nữa), sẽ chịu lắng nghe tôi kể và sẽ muốn cùng tôi đi tới những nơi đó và cả những nơi khác nữa, chỉ để nhìn thấy sự khác biệt của những vùng trời. Và vì lẽ đó, tôi hứa sẽ trân trọng người đó thật nhiều.
somehow, i always think that clementines smell like summer. that feeling when i start peeling the clementine while Norah Jones' music is on, is simply beautiful. that feeling reminds me of those summers i went through and those summers i have never been to. i guess we all have that kind of short montage video running over and over again in our head so many times. the memory which did not happen, but somehow lingers so long in our head and starts becoming the real thing. or at least, those images seem to be so familiar, so real that we think we've already been there. that's what i refer to 'those summers i have never been to' but still appears in my mind so often. in that imaginative summer, i lay on the grass, peel my clementine, with my sunnies on, i look at the sky where the clouds do their dance routine. and you are there, next to me, smile happily with your eyes closed. you don't say a word but we both know we're in love. so in love. with us, with life, with this never-ended-summer.
I feel like I'm drinking some sort of 'laughing-beer'. Listening Yoga Lin, drinking beer and feeling amazing! I feel so inspired, like never before.
Maybe the music is just way too beautiful to listen too. I could feel the wave, the seaside, the sound of the ocean, and the sound of someone smiling so softly. Em có thể nhìn thấy khung trời mùa thu đầy gió đầy nắng của Melbourne. Em có thể thấy những ngày lá vàng trút đầy đường như mưa nắng. Em có thể thấy em và anh, bàn chân không dép, mải miết chạy và mải miết cười đùa trên những con đường nhỏ quen thuộc. Believe it or not, so sudden, I can see it all so clear, like never before. Có lẽ hoài niệm cũng có thể trở thành một thứ hạnh phúc ngọt ngào.
Âm nhạc rất kì lạ. Nó có thể khiến cho người ta nhìn thấy những điều thường người ta không thấy nổi. Có thể xoa dịu nỗi đau của một người. Cũng có thể thắp sáng hi vọng cho một người. Và cũng có thể khiến cho em mỉm cười lạ thường như giây phút này.
Recently got into this song. Something has really caught my feeling. Just realized that I haven't written notes/blog in English for quite a while now. Remember how I used to say that English actually helps me to express my thoughts and myself better than my first language. A bit ironic/strange? Things happened so that you can learn from it. It didn't happen so you could sit there and try to figure out why it would happen that way. Feel like I'm getting back on track now which is good. It seems like I (try to) value my time and feeling a little bit more. Now I truly understand that quote about how 'life ain't that serious cause we all die one day anyway'. So if life is short, why should I spend so much time on making it even more complicated, headache and troublesome? Why shouldn't we be happy and relaxed and happy and happy? And I actually really enjoy what I am doing now/have to do now. Things have started falling into place. Whenever you feel like giving up, you just need to look back, try hard to remember what it felt like in the first place. Were you happy back then? Did you think it was right for you? If yes and yes, then what has happened? Why did you suddenly change? Don't let these small grains get into your pipe of thoughts. Just stay calm and breath. One day, you will know the answer. Or what if you will never know? It's fine. Just keep staying calm and breathing. There's more to life than just answering questions really!
'Cold nites and harder days better light down and lay away have a hard face in foreign places tired of seeing love, tired of waiting'
Bản chất ích kỉ. Nghĩ sâu nhưng ít khi nghĩ cho người khác. Hoặc lúc cần nghĩ thì lại không nghĩ cho kịp thời. Hoặc nghĩ ra nhưng lại đắn đo không kịp phản ứng kịp thời. Nói chung tự cảm thấy bản thân hay làm người khác hiểu lầm là thiếu quan tâm. Nhưng sự thực là luôn quan tâm quá đà, chỉ là không biết/không muốn thể hiện sự quan tâm. Tự thấy là, bản thân không mặn mà với việc trở thành người 'tốt', người 'vạn người yêu quí'. Xấu tính, khó ưa, và tự cảm thấy chả việc gì phải sửa, vì sửa cũng không được. Ít nhất là cũng chân thành với bản thân, không phải giả tạo, làm trò, với hôn mông đứa khác. Nói chung là dù cảm thấy bản thân không tốt mấy, nhưng sống cũng rất biết điều. Ai tốt với mình, nhất quyết mình tốt lại.
Mặc dù là rất ích kỉ. Nhưng ích kỉ theo kiểu nghĩ đến mình số 1 nhưng vẫn nghĩ tới gia đình số 2. Đôi khi thì số 2 cũng có thể lấn át cả số 1. Hồi trước đi học, xong cô giáo có câu hỏi: 'Nếu bây giờ em có 1 triệu đô thì em sẽ cho ai?'. Mình bị hỏi đầu tiên xong chẳng cần nghĩ, nói luôn là, nếu có 1 triệu đô thì sẽ đưa hết cho bà ngoại. Cô bảo là không nên trả lời như vậy, là phải nói đem đi từ thiện này nọ kia, là phải rộng lượng và hảo tâm và các thứ. Nói chung là bản thân cảm thấy rất không thể chấp nhận nổi, bà mình lúc bấy giờ còn đang nghèo, đang khổ, mình còn chưa lo nổi cho bà, lo thế mẹ nào chuyện thiên hạ. Chỉ có cái bọn thừa tiền và ảo tưởng về giá trị của bản thân mới có thể bô bô mồm ra rằng sẽ đem hết tiền đi từ thiện và như thế. Vạn lần mẹ kiếp, vạn vạn lần mẹ kiếp.
Tính hay để ý. Cũng rất nhạy cảm. Ai làm mình cảm thấy họ không thích mình lắm thì sẽ tránh xa ngay. Lòng tự trọng rất cao nên sẽ không bao giờ chạy theo ai cả. Dù là trong tình yêu hay tình bạn. Nghiệm ra rằng chỉ có sự qua lại hòa thuận giữa đôi bên thì mới đem đến kết quả bền vững, lâu dài. Nên nếu đứa nào tỏ ra kẻ cả hay ra vẻ nó không cần mình bằng mình cần nó, thì biến khẩn trương. Láo là tạp cho vỡ não.
Gia đình cũng khá bài bản. Thế nên từ nhỏ đã nhận thức được có một số việc có thể và rất nhiều việc không được cho phép bản thân có thể làm. Mặc dù là cũng có một khoảng thời gian tuổi mới lớn khá bồng bột và nông nổi. Nhưng tự thấy bây giờ đã đủ lớn để phải nhìn nhận lại bản thân và tự hỏi xem mình muốn gì. Những việc nông nổi đều trở nên không cần thiết. Kể cả những việc đơn giản hơn như hút thuốc, đi bar, bản thân bây giờ cũng không còn hứng thú mấy. Chỉ là khi bắt đầu kiếm ra tiền, chật vật tự kiếm, thay vì đi làm thêm để bị chủ chửi như hồi 16 tuổi, mình nhận ra tiền là để lo nhà sạch, cơm ăn, áo mặc và sau đó dư dả thì sẽ để dành cho việc hưởng thụ cuộc sống thêm phần tốt đẹp. Mà trong cái sự tốt đẹp thêm ấy, hút thuốc hay đi bar đều không giúp ích gì cả. Dĩ nhiên, nếu có người có lòng mời thuốc thì không thể từ chối.
Cảm thấy bản thân khá 'chung thủy'. Có những bộ phim xem suốt 15 năm rồi, vẫn cứ xem đi xem lại. Xem không chỉ đơn giản bởi cảm thấy hay, mà bởi vì nó gắn liền với kí ức. Và hình như đã từng nói câu này, 'kí ức bao giờ cũng đẹp'. Thật là thế. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp bước sang tuổi 20. Đã sắp đổi đầu. Rõ là thời gian trôi nhanh hơn chó chạy. Cứ thế mà đi, chả thèm ngậm ngùi quay lại hỏi han xem liệu có phải mình đang đi quá nhanh hay không.
Đã gần 3 năm kể từ ngày bà ngoại mất. Nhiều khi cảm thấy rất sợ. Sợ rằng sẽ quên bà. Mà thực ra là đang dần quên mất rồi. Còn nhớ những ngày ở Melbourne, vẫn còn đêm nào cũng cầu nguyện và mong cho bà được vui vẻ. Bây giờ đã không còn làm như vậy nữa. Chẳng lẽ khi người ta đi ra khỏi cuộc sống này thì dần dần những kí ức của họ đối với những người hiện hữu cũng tan biến theo? Đôi khi không chắc lắm về ý nghĩa của cuộc sống này. Không dám chắc những điều mình đang làm là sai hay đúng. Nhưng thực ra cũng rất muốn được trở về ngôi nhà cũ của bà, nhìn thấy bà lom khom đứng đó, và được chạy đến ôm bà thật chặt, thật chặt.
Cứ nghĩ rằng cuộc đời này rất ngắn ngủi thì chỉ muốn sống hết mình, làm tất cả những thứ mình thích. Muốn kệ mặc tất thảy. Muốn coi tiền bạc là vô nghĩa. Và ts những đứa khốn nạn với mình hay với đời. Cứ sống đi thôi. Uống nhiều trà, nấu nhiều đồ ngon, ăn nhiều bánh, ngủ nhiều, đi bộ nhiều, cười nhiều, khóc nhiều, viết nhiều, đọc nhiều, nghe nhiều, nói nhiều,...Cuộc đời ngắn lắm, việc đ' gì phải xoắn. Thân.
Mình rất thích ăn. Và cũng khá thích nấu. Nói chung thì vui cũng nấu. Buồn cũng có thể nấu. Và hứng lên thì lại nấu. Mình không nghĩ mình giỏi khoản này. Nhưng chỉ là một việc mang tính chất mua vui cho bản thân và không làm tổn hại (mấy) đến những người xung quanh. Chí ít thì mình cũng biết nấu nướng đủ để nuôi sống bản thân. Ngay cả trong công việc này, công thức cũng là một thứ xa xỉ đối với mình. Nấu ăn đối với mình có nghĩa là tùy hứng sáng tạo và 'play with the ingredients'. Đọc công thức chán chê rồi thì phải đập nó vào đầu, xong bắt đầu ném cái này, tung cái kia. Nếu không có đủ nguyên liệu thì phải tìm vật liệu thay thế, gia giảm công thức. Nếu mình có mua sách nấu ăn thì chẳng qua vì bìa sách đẹp, giấy in đẹp, typography đẹp và đại loại thế. Chứ chẳng bao giờ vì nhu cầu mở sách ra, kè kè bên cạnh bếp. Nói chung là mình ghét công thức, và mình không ưa gì mấy đứa sống theo công thức. Đại ý là vẫn câu cũ. Mày có thể đập vào mặt tao nhưng đừng bảo tao phải sống như thế nào. Gặp mấy đứa ngu thì chỉ muốn chửi. Mà gặp mấy đứa láo thì chỉ muốn vả vỡ mồm. Còn những cái thành phần đốn mạt, kinh tởm hơn thì chỉ có cầm dao mà chọc cho thủng sọ! Xin lỗi vì có phần quá khích. Nhưng quả nhiên là trên đời có thật làm thành phần. May mà cái thành phần 'hạ đẳng' nhất mình hiếm khi tiếp xúc, không thì chắc cũng dám băm bọn nó ra lắm. Nhân nói đến lũ 'hạ đẳng', sao người ta cứ chửi là bọn 'chó' này nọ. Ts, chó là một trong những loài động vật cao quý, vừa hiền lành, thủy chung, xong đẹp các thứ, nói chung là tính hay vãi cả nhái. Thế mà bị ghép vào cái loài súc sinh mà chắc hẳn là côn trùng còn tử tế hơn bọn nó. Cái lũ đấy không xứng đáng với tên gọi nào hết. Tốt nhất chỉ nên gọi là loài 'hạ đẳng của hạ đẳng', thế đấy. Bọn đấy không phải bắn làm gì cho phí đạn, không phải uống thuốc độc làm gì cho tốn thuộc, càng không thể để động vật xé xác vì thật là bẩn miệng động vật. Nhưng thực ra mình cũng chẳng biết làm gì với cái bọn đấy. Xong rồi trong lúc nghĩ cách làm bọn đấy biến khỏi thế giới này, mình lại bị kiểu suy nghĩ ngược dòng, lại thấy bọn đấy cũng có người thân, cũng chưa chắc đã xấu hoàn toàn, rồi có thể bệnh tâm thần này nọ. Khổ quá. Khó quá. Thôi, chính vì cái lý này mà mình không nên làm mấy cái luật luật với liên quan đến sinh mệnh nhân loại. Mình xin được sống đời yên lạnh thôi vậy. Không dám gây thù chuốc oán với ai đâu (nhưng cũng đừng đứa nào gây thù chuốc oán với tao, ok?).
Mới tìm được bài này tầm hơn tháng trước. Vẫn khá là thích. Giọng chị này khá đặc biệt. MV khá nhẹ nhàng, kiểu buồn man mác, kiểu nuối tiếc nhưng không thể làm gì khác ngoài nuối tiếc. Thấy hai anh chị nhảy Bande A Part mà cũng muốn có người thương để nhảy cùng. Ngày trước vẫn hay tưởng tượng như thế. Kiểu người yêu nhưng cũng là bạn thân, 'chiến hữu', kiểu kiểu thế. Nhưng mà xem xong thì thấy buồn quá. Tự nhiên nghĩ, nếu yêu nhau xong khổ thể này thì có cho tiền cũng chả dám dây. May mà dạo này cũng không bị sét nào đánh trúng. Hi vọng là cái sự vô tư tự do này còn được duy trì tới thời điểm thích hợp.
Thực ra, hạnh phúc nhất không phải là lúc đã sẵn sàng và đủ đầy tất cả. Hạnh phúc nhất có lẽ chính là quãng đường dài nỗ lực chuẩn bị và mường tượng ra khoảnh khắc đủ đầy. Giống như việc khi ăn màn thầu, uống trà nóng và xem drama. Rất hạnh phúc. Nhưng có lẽ không hạnh phúc bằng lúc hấp bánh, pha trà và ngồi tìm drama đáng để xem, rồi tưởng tượng ra việc sẽ làm tất cả những sự trên một lúc trên chiếc giường ấm áp. Vậy thì việc mơ mộng kể ra cũng là một kiểu hạnh phúc.
Bạn ghét mình, bạn có thể đấm vào mặt mình. Nhưng đừng dạy mình phải sống như thế nào.
Người ta không thể nhung nhớ thứ mà người ta chưa từng có.
Ở thời điểm này, bản thân cảm thấy có 2 điều trên đời mà con người cần làm nhất. Một là phải biết sống vì bản thân mình. Nghe thì có lẽ rất nực cười. Bởi vì phàm những người trần mắt thịt thì ai mà chẳng sống vì mình là trước nhất. Nhưng suy cho kĩ, mọi sự khổ ai, oán than trong cuộc sống này chẳng phải đều bởi người ta bận tâm, suy nghĩ về những người khác, những thứ khác hay sao? Nếu như người ta có thể yêu bản thân mình thật nhiều để đừng bao giờ phải đau lòng chỉ bởi một ai, có thể sống vì bản thân mình, vì mình mà trở nên tốt hơn, vì cuộc đời ngắn ngủi mà quý giá nên cần cố gắng, thay vì để cho người khác nhìn nhận. Nếu có thể như vậy, không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Điều thứ hai, có lẽ khó chẳng kém điều thứ nhất, đấy là không ghen ghét, đố kị với người. Chẳng phải trái tim con người quá đỗi bé nhỏ để có thể chứa hết tình yêu với nhân loại, vậy sao còn chừa ra chừng bấy nhiêu chỗ cho ghen, cho ghét, cho hận và thù? Có lẽ mọi bi kịch của một người đều từ việc không thể thực hiện được một trong hai điều trên. Vốn dĩ con người ta muốn nhận nhiều hơn cho. Hay, cho đi rất nhiều nhưng lại mong chờ nhận được không ít. Khổ nỗi, cuộc sống vốn là khắc nghiệt, anh có thể đối tốt với họ nhưng anh không thế đòi hỏi họ cũng sẽ đối tốt với anh. Nếu ai mà cũng có vay có trả như vậy thì cuộc đời còn những đau những khổ này không? Chưa nói tới, trong chuyện tình, chuyện nghĩa thì khái niệm 'vay-trả' lại càng mơ hồ, khó nói.
Mấy dòng là tự răn bản thân. Chỉ muốn bản thân vững vàng hơn, nhưng cũng thoải mái hơn. Cuộc sống vốn là một cuộc dạo chơi ngắn ngủi. Chẳng ai có thể nói trước ngày mai ra sao. Phải trân trọng.
Đang nghe bài này của Khalil Fong. Cũng chẳng hiểu ý nghĩa bài hát. Nhưng đôi khi không hiểu cũng rất tốt. Không phải vậy sao?
"Dear TV, desensitize me. Give me more genocide please. The world is your aphrodisiac so you stay turned on every minute, every second I breathe. You weaponize greed, kill me with incessant I needs. Got me checkin' out those and checkin' out these. Mainstream me, disinfecting my breed. I'm looking for nirvana but you Geffenize me. Point me to the skies till heaven's eye bleeds. Anoint me with your lies then divinize me. If heaven is a show, well, televise me. But I won't lie my way in, no fakin' IDs. I'll die standing. Try breaking my knees. I'll do a handstand like I'm breakin'. Now freeze. Don't act like you know me 'cause you recognize me. You sell my record not me." What I like about Tablo is that he's got that strong personality. He knows who he is and what he is like, and he's all up for it. YG seems to be the right place for talents and the true artists. What you've got to see is not a 'product' or an 'entertainer' from a company, but real artists with real passion and ID. I've also been envious with people like that, like Eminem have said once: "When I say 'em or do something I do it, I don't give a damn What you think, I'm doing this for me, so fuck the world Feed it beans, it's gassed up, if a thing's stopping me I'mma be what I set out to be, without a doubt undoubtedly And all those who look down on me I'm tearing down your balcony"
Gần 2h sáng và muốn viết. Chỉ là viết thôi. Những dòng chữ vu vơ cho một ai đó hoặc không là ai cả. Đơn giản là không đầu, không cuối.
Dạo này hay nghĩ đến một cậu bạn cũ. Cũng chẳng biết phải gọi cậu là gì. Cậu hơn mình 1 tuổi. Chúng ta đã từng rất thân.
Mình vẫn nhớ, khi mình mới biết chơi mạt chược nhưng chưa kịp biết nhìn mặt chữ, cậu đã ngồi cạnh và giơ ngón tay ra hiệu một cách kín kẽ. Tự nhiên ngồi nghĩ lại khuôn mặt cậu lúc ấy, mình lại bật cười. Dễ thương lắm í. Nhưng có lẽ chính vì cậu dễ thương, mình đã không bao giờ có thể yêu cậu. Có lẽ thế.
Rồi cái lần cậu chạy bộ một mạch từ tầng trệt lên tới tầng 8 vì lo mình đợi lâu. Nhớ lại bộ dạng cậu thở không ra hơi, mình lại cười một mình. Đáng yêu lắm í. Nhưng có lẽ chính vì cậu đáng yêu quá đáng, nên mình đã không bao giờ có thể trải toàn tâm toàn lòng với cậu. Có lẽ thế.
Hay là ngày lễ tình yêu, cậu rủ mình đi ăn rồi đi xem film cứ như thể nó là một ngày thứ 7 bình thường. Cậu cũng chẳng tặng hoa, tặng quà. Mình hơi chạnh lòng nên nhắc khéo. Lúc ấy, cậu mới vội xin lỗi rồi bảo là, “thế bây giờ anh mua hoa nhé”. Nghĩ đến đấy, mình lại phì cười. Cậu ngốc, cậu ngơ, cậu ngây thơ và thành thật quá đỗi. Và chắc là vì tất cả những lý do đó, mình đã không bao giờ có thể ngã vào trái tim cậu một cách hoàn hảo. Có lẽ thế.
Suy cho cùng, chắc cũng vì cậu quá tốt, quá thánh thiện, quá hoàn thiện, mình đã chẳng bao giờ có thể đến với cậu như một kẻ yêu.
Nhưng này, mình chỉ muốn nói lời cảm ơn. Cảm ơn vì chiếc áo khoác đen của cậu mà khi mình mặc vào thì dài quá cả đầu gối. Cảm ơn cậu vì bao nhiêu ngày đã vác hộ mình cái folio khổ A0 to tướng. Cảm ơn cậu vì cái note nhét dưới cửa phòng mình lúc 3h sáng cái hôm mình ốm vặn ốm vẹo. Cảm ơn cậu vì những tối ngồi ở quảng trường uống bia lon và nghe mình kể lể. Cảm ơn cậu vì đã nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của mình cho đến tận phút cuối cùng. Cảm ơn cậu vì đã chỉ cho mình con đường vòng lạ lẫm từ trường về nhà, để mà sau này khi mình cảm thấy lạc lõng giữa đám đông xa lạ, mình lại vội vã lê chân một mình. Và cảm ơn cậu vì đã dành cho mình nhiều tình cảm và sự quan tâm đến thế. Thật lòng, mình cảm ơn.
Và này, mình cũng xin lỗi. Mình xin lỗi vì đã vô tâm và đã sai rất nhiều. Nhưng cậu tin mình đi, mình cũng nhận đủ những gì mình tạo nên. Mình đã không bao giờ phải khóc cho cậu, nhưng rồi mình cũng đã khóc cho những người con trai khác. Chúng ta hoà rồi. Cậu đã có một tình yêu đẹp. Và mình vẫn ngồi đây và nghĩ ngợi về tình yêu như một trò đùa không dành cho một kẻ không giỏi đùa như mình. Cậu hạnh phúc nhé. Mình yêu cậu, thật đấy, yêu chân thành như một người bạn yêu một người bạn.
Tự nhiên nghĩ, nếu mà mình với cậu vẫn thân nhau hệt như trước đây thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc rồi mình sẽ suốt ngày lôi cậu ra ngồi bên để rồi kể lể, rồi than thở, rồi lảm nhảm những câu vô nghĩa thâu đêm suốt sáng. Chắc sẽ là như vậy đấy. Mà thôi, chúng ta đã chẳng còn là bạn nữa rồi. Buồn nhỉ? Mình nhớ cậu của ngày ấy lắm.
...
Vừa mới khám phá ra I’m your man của Michael Bublé. Oh what can I say? More than just what romance means to you. But hey, don’t we girls all wish this kind of man suddenly appear and stay forever in our life?
...
If you want a lover
I'll do anything you ask me to
And if you want another kind of love
I'll wear a mask for you
If you want a partner
Take my hand
Or if you want to strike me down in anger
Here I stand
I'm your man
If you want a boxer
I will step into the ring for you
And if you want a doctor
I'll examine every inch of you
If you want a driver
Climb inside
Or if you want to take me for a ride
You know you can
I'm your man
And if you've got to sleep
A moment on the road
I will steer for you
And if you want to work the street alone
I'll disappear for you
If you want a father for your child
Or only want to walk with me a while
Across the sand
I'm your man
Thời tiết này buồn mà cũng vui. Bỗng nhiên, tôi nhớ Melbourne quá đỗi. Tôi nhớ quá những ban sáng, tôi rảo bước đến tram stop cách chẳng bao xa và tận hưởng trọn vẹn từng đợt gió vồ vập lấy nụ cười con người. Tôi nhớ lắm những buổi chiều, tôi đứng chờ tram với đôi mắt bình thản ngắm nhìn dòng người qua lại, ngắm nhìn những chiếc tram không phải của mình vội vã lướt qua và mặc cho sự bay bổng của gió khiến tôi cảm thấy đồng cảm. Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy mình tự do và vĩ đại và buồn và vui nhưng luôn tràn đầy mạch cảm xúc khi có những cơn gió mát song hành. Tôi thích gió vồn vã và trong lành và mát rượi. Lúc nào cũng có cảm giác, những cơn gió này có thể thổi bay đi mọi bụi bặm suy nghĩ và trả lại tâm hồn một sự thanh thản, bình yên.
Ôm Kem trong lòng, tôi muốn chỉ cho con gió vỗ về những tán lá xanh hòa đồng. Nhìn vào đôi mắt con trong veo, nụ cười con thánh thiện, tôi ao ước có thể mãi ôm con vào lòng và nâng niu con và cùng con lớn lên. Và để rồi có thể lắng nghe con và cho con những cơ hội mà tôi và mẹ con đã không bao giờ từng có. Có phút nào đó, tôi chạnh lòng nghĩ, liệu có phải người ta muốn có những đứa con là để vô hình chung ảo tưởng làm lại cuộc đời đầy những lỡ làng và sai lầm của mình? Tuổi thơ của tôi trôi qua với cả những hạnh phúc và chưa hạnh phúc lắm. Nhiều giấc mơ xa xưa đã vụt qua ngay trước đôi mắt ngây thơ ngày ấy. Có lẽ cũng vì lẽ ấy, tôi tự dặn lòng, sẽ cho các con mọi thứ mà tôi của mười mấy năm trước ao ước khôn cùng. Dặn lòng là thế...
Nhưng mà, tôi ơi, gió rồi vẫn sẽ thổi. Nếu không là ở đây, ắt sẽ là ở một nơi khác. Nếu không phải là hôm nay, chắc chắn sẽ vào một ngày khác. 18 của tôi sẽ phải thẳng lưng, ngẩng cao đầu và nở nụ cười rạng rỡ, trái tim mở rộng và không ngại ngùng. 28 cũng thế mà 88 cũng sẽ vậy. Everyone's got a choice so I've chosen to be good 'cause that what God wants me to be, and so my people.
And here, my current favorite song: As A Man by Gummy. Perfect song for a windy day. Not sure why I say that. Maybe just because of its absolutely beautiful rhythm. Anyway, enjoy life and I'm gonna update soon.
Nothing much to say. Feel relief these days. Enjoying myself and little time around much. Going to Northeast Vietnam tomorrow for a really short trip. And probably a family dinner on Friday. Umm and prepare to book a ticket to Saigon on Sat. I can feel so much fun ahead or nah, shouldn't I say I'm having fun right now? I just love this windy weather, and the leaves and music and a heart beating for love, what can you ever ask for more?
Oh and here is a vid made by the brilliant talented amazing Sideshow Alley. If you live in Melbourne and have no idea what it is, check this vid and link below. Why? Cause it's worth to know.
Just came back from China. 2 days in Shanghai and 3 days in Beijing. All completed. Getting sick after the tiring trip. And tons of headache stuffs coming up, prepare well bab! But probably still going to Saigon next week. Thursday maybe. Again, I'm gonna say there are tons of photos in my memory card (so the stories) but I will upload later. Feeling tired these days.
Don't trouble me, please. I'm trying to be good, you know it.
Âm nhạc là một thứ rất kỳ lạ. Mỗi khi tôi nghe một bài hát, một bản nhạc hay một giai điệu nào đó, tôi sẽ lại hình dung ra được cái cảm giác tôi đã từng cảm thấy khi nghe chúng.
Gỉa như, ngay bây giờ đây, khi tôi nghe Count on me của Bruno Mars, tôi có thể nhớ lại rất chi tiết về lần đầu tiên tôi nghe bài hát này. Lúc ấy, trời mưa khá lớn, vẫn là buổi chiều sớm ở Melbourne nhưng trời có vẻ ảm đạm hơn thường lệ. Tôi ngồi trong xe của một anh bạn cùng hai người em nữa. Và bài hát được bật lên. Thực sự rất ấn tượng với bản acoustics rất giản dị, mộc mạc. Khi đó, tôi cũng không hề biết đây là nhạc của Bruno Mars, chỉ đơn giản là tôi thấy hay và cứ lẩm nhẩm theo đoạn điệp khúc và quyết tâm về nhà tìm.
Chẳng hiểu sao, ngay phút này, tôi vẫn cứ ngửi thấy mùi mưa ẩm của ngày hôm đó. Tôi vẫn cảm thấy cái lành lạnh, gờn gợn trong tâm trí. Vẫn nỗi buồn vu vơ với câu hỏi: “So if that’s what friends are supposed to do, how many friends do I have, like really?”…
“You can count on me, like 1, 2, 3, I’ll be there. And I know when I need it, I can count on you, like 4, 3, 2, you’ll be there cause that’s what friends are supposed to do…”
Hay như mỗi khi Outta here, tôi lại rùng mình với cái cảm giác cũ của một ngày đã xa, khi mà tôi ngồi trong bóng tối, ghì chặt đầu gối, gào lên trong đầu mình lời bài hát và nước mắt cứ lăn dài nghẹn ngào. Dĩ nhiên, ngày ấy xa lắm rồi, xa hẳn rồi, tôi đã khóc cho sự kết thúc của một mối tình không phải đầu tiên nhưng lại đậm nhất thuở bấy giờ.
Còn mỗi khi nghe lại những bài hát của thập niên 90, đặc biệt là tất cả các bài của A1, Spice Girls, Steps,.., tôi lại nhớ đến chị. Đã phải đến gần chục năm rồi hoặc hơn thế nữa, đến giờ phút này, tôi vẫn nhớ chúng tôi đã ê à, ngâm nga và nhún nhảy trước màn hình vô tuyến như thế nào. Chúng tôi đã yêu thương nhau và cãi nhau và đánh nhau, nhưng ít nhất chúng tôi đã hiểu nhau và tạm thời chấp nhận sự khác biệt của người kia. Hình như, chúng tôi không vậy nữa. Tôi không có thói quen vạch áo cho người xem lưng. Nhưng tôi vẫn sợ và rợn người khi nghe người khác to tiếng. Sau này, những âm thanh ấy cứ mãi mãi đi theo làm tôi buồn và thận trọng hơn nhiều.
Rồi như với Realize, mỗi lầnn nghe, tôi lại như cảm thấy thứ tình cảm trong sáng, thánh thiện đến khó tin của tôi dành cho anh ngày ấy. Cảm giác như bài hát có thể khiến tôi yêu anh lại lần nữa. Nói là nói vậy thôi. Tôi hết yêu anh của ngày đó rồi. Nếu có yêu ai thì sẽ là một anh nào khác, ở một nơi nào khác chứ chẳng còn là anh nữa. Nhưng nói thế để thấy rằng không có gì là không thể. Ký ức về anh thì vẫn còn, không cái nào chạy mất, nhưng tình yêu ngây thơ đã phung phí dành tất cả cho anh thì không còn nữa. Cũng là một cái may.
…
Do whatever you want to do cause we only fucking live once.
So I’m gonna keep my hair growing without cutting any. I don’t wanna go back to bang right now. It’s not that I have to look young to fit my body and because people think I look better with bang. I don’t want and that’s it. At least I know I hate being the same all the time, I hate following trend (even though I stupidly did some time) and I hate look like you. Well, I did write this once in my little journal: “Even if I’m ugly, I want to be ugly in my own way”. So there, no bang, no curls, no hair dying and no short hairstyle for now. There’s nothing wrong to be myself and so in love with who I am.
“I’m beautiful in my way cause God makes no mistake. I’m on the right track. Baby, I was born this way.”
And here is Born this way but Sam Tsui’s cover. Of course, I do think Lady Gaga is cool but sorry I have to admit that I love Sam and Kurt more. They are more than cool. They are awesome!
Well, I'm talking about music. Music in the late 90s! They were awesome. Especially love songs and yea I'm gonna have to say, they were much more positive in that period of time. I want Boyzone, Westlife, FIVE, BSB, NSYNC, Celine Dion and more and more. Now, I hear everything related to big personality and selfish individual and if not, it ought to be broken heart and kinda things. That's sick argg. Anyway, listening to every song of the golden time that I still can remember their names. Right now? Until the time is through by FIVE wooh woot! Ok it should be one of the most corny songs ever. I really mean it. But so what? Love is corny or it should actually be, like seriously.
Just came back home after watching Rango and having pasta plus pizza as dinner with a friend. The film was good really. I rarely watch cartoon or should I say, I tend to avoid kiddie movies. But tickets of Hello ghost were all sold down so I had no choice. Rango was the only thing left that sounds a little bit funny. I don't think I have enough, well, both time (I actually mean patience lol) and words to talk about it, but here is a few quotes from the movie that I kinda love and seem to teach me a bit more bout life:
No man can walk out on his story
We see what we need to see
You can't find what's not out there
I'm not even sure if I state these quotes right, so yea, I'm just saying I quite like the movie.
This performance of her is so good! From the start to the very end, I just love her. Love her vocal, her smile, her action, her fans and her every single thing that she showed me on that stage. Oh if I could ever in Memphis that day...um, that would definitely be the awesome-st day of my life.
Oh and I've got cool stuffs from Tumblr. They really take me into a journey with the Explore button! How cool it is!!
These photos were taken quite a long time ago. Around May 2010. Taken by Briano - one of my best bitches back in Melbourne with his Nikon 90D and lens Nikon 50mm f1.4. I know, I have my Pentax and two lovely lens but at the same time, I'm so craving for a Nikon, aww, hoping I can get one kinda soon. Oh and by the way, some asked me why I keep on posting old stuffs but yeah, it's my blog and I do what I feel like doing. I'm like going back to Melbourne, going back to the years 2009 and 2010, maybe. Maybe not.
Looking at these old photos. Back to the period when I've got the worst haircut ever. But thanks for that haircut that I see as the worst one in my life, cause it made me realized more than just reality. I was feeling like, a little charming prince. Right now, I still can feel that feeling in these shots.
Hey, I can do it like a brother, do it like a dude! Why not?!
...Brushing my hair, do I look perfect?
I forgot what to do to fit the mold , yeah!
The more I try the less is working yeah yeah yeah
'Cause everything inside me screams, "no,no,no,no..."
Don't lose who you are, in the blur of the stars!
Seeing is deceiving, dreaming is believing,
It's okay not to be okay...
Sometimes it's hard, to follow your heart.
But tears don't mean you're losing, everybody's bruising,
There's nothing wrong with who you are!...