Showing posts with label melbourne. Show all posts
Showing posts with label melbourne. Show all posts

Apr 16, 2013

places i've been to.

Định viết một chút gì đó về thành phố này và những nơi đã đi qua.

Hà Nội là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Kỉ niệm ở nơi đó hẳn có rất nhiều. Mẹ và gia đình, những người tôi thương yêu nhất, đều ở đó. Nên lý do để tôi yêu và nhớ mảnh đất ấy là rõ ràng. Chỉ có điều, nếu để tôi có thể tưởng tượng về một tương lai của mình ở thành phố đó, thì trước giờ hình như chưa từng tồn tại. Tôi có thể nhìn thấy mình quay trở lại mảnh đất gắn bó, quay về ngôi nhà ấm có mẹ và gia đình thân thuộc, loanh quanh những góc phố, những quán ăn đã trở đi trở về không biết bao nhiêu lần với bạn bè, chiến hữu. Tôi cũng có thể thấy mình lặp đi lặp lại những điều trên ở thành phố đó trong một vài năm, là những năm gần trước mắt hay những năm xa hơn chút nữa. Nhưng, việc mường tượng về một tương lai lâu dài ở nơi tôi sinh ra thì tôi nghĩ tôi đã từ bỏ lâu lắm rồi, hoặc có khi còn chưa bao giờ bắt đầu.

Sài Gòn thì lại khác. Lần đầu tiên đặt chân tới thành phố đó, tôi đã có cảm giác gần gũi và yêu thương vô cùng. Ngay từ lúc đó, tôi đã mơ mộng về việc được ở đó, mãi mãi. Chí ít là khi đó, tôi đã ao ước được mặc đồng phục đẹp, có sân bóng rổ trong trường cấp 2 và được đi học vẽ - múa - hát đủ thứ ở nhà văn hóa như các bạn nhỏ ở thành phố ấy. Quan trọng hơn cả, tôi đã ao ước được ở gần bố và được bố đưa đi học. Dĩ nhiên, chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng tôi vẫn nhớ, tôi đã từng khao khát điều đó như thế nào. Đến bây giờ, tôi vẫn yêu Sài Gòn như vậy. Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy bầu trời đầy nắng, dòng xe cộ hối hả, những con đường thênh thang nối tới những hẻm nhỏ bất tận. Đã có thời điểm, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình ở thành phố đó, những ngày sau này, dài lâu, tự do và bình yên.

Melbourne của tôi có cái gì đó 'Âu' hơn 'Úc'. Ai đã từng tới đây và tới những nơi khác ở Úc, có lẽ sẽ hiểu điều tôi nói. Hoặc có lẽ không, có lẽ chỉ tôi cảm nhận vậy. Trước khi đặt chân tới Melbourne, tôi đã có cảm giác tôi sẽ thích nơi này. Chẳng vì lý do gì cả. Tôi nghĩ, đó đơn thuần là một thứ linh cảm mà con người và nơi chốn, bằng một cách nào đó mà có được sự gắn kết này. Hoặc có lẽ, lúc đó, với một học sinh trung học, việc được ra đi tự nó đã là một điều kì diệu và tốt đẹp. Tôi đã không lầm. Ít nhất là cảm nhận của tôi vào thời điểm đó đã chứng mình là tôi không lầm.

Tôi vẫn còn nhớ. Ngày đầu tiên tôi đặt chân tới Melbourne, trời se lạnh, mưa lất phất. Trong không trung, tôi cảm nhận mùi gió trong lành và dễ chịu. Khi vừa bước chân xuống khỏi xe taxi, tự kéo lê chiếc vali lên mấy bậc thang, nhìn xung quanh, tôi đã tự nhủ với bản thân: 'Nơi này hẳn là dành cho mình rồi'. Nói không ngoa, tôi vẫn cho rằng Melbourne là nơi tôi bắt đầu trưởng thành, hoặc chí ít là góp một phần không nhỏ vào sự lớn lên của tôi. Với tôi, Melbourne rất đẹp. Tôi tin chắc tôi đã từng yêu thành phố ấy rất nhiều. Bởi lẽ, tôi vẫn nhớ rất nhiều lần, tôi bước đi trên những con đường của Melbourne và tưởng tượng về một ngày tôi sẽ ở lại với mảnh đất này, bước đi tràn ngập yêu thương và nhiều nhiều điều đẹp đẽ nữa. Dĩ nhiên, điều đó chưa xảy ra, ít nhất là tính tới thời điểm hiện tại. Đã có quá nhiều lần, tôi muốn ở lại với thành phố đó. Tôi đã từng có cả những kế hoạch về việc học đại học, rồi đi làm, rồi kinh doanh, rồi gặp gỡ một chàng trai bình thường, rồi rảo bước cùng người con trai đó dọc con sông Yarra. Chỉ bấy nhiêu thôi, chắc cũng đủ chứng tỏ rằng tôi yêu mảnh đất ấy như thế nào. Mặc cho, tôi cũng biết tôi từng phát chán với thành phố đó biết bao nhiêu lần. Nhưng tôi nghĩ, tình yêu thì phải vậy, phải có những lúc yêu đương cuồng nhiệt, phải có những lúc chán chường mệt mỏi, nhưng quan trọng là phải trân trọng mọi cảm xúc của mình.

London thì khác. Thành phố này chính là giấc mơ thời niên thiếu của tôi. Thế nhưng, tôi đã đắn đo không biết bao nhiêu lần mới quyết định đến nơi này. Có lẽ, sau những năm tháng ở Melbourne, có cái gì đó đã thay đổi tôi, khiến tôi cảm thấy rằng 'ở lại đây cũng rất tốt'. Dù sao đi chăng nữa, cuối cùng, tôi cũng đã rời đi, cũng đã đến được với giấc mơ một thời của mình. Nói gì thì nói, cũng có những lúc tôi cảm thấy rất yêu thành phố này. Tôi thích mùa hè của London với trời xanh mây trắng, với những con đường lên xuống trải khắp ngoại ô nơi tôi ở, và những lúc mây lớn thật lớn, khiến chúng tôi cứ ngỡ rằng bầu trời London thật gần với mặt đất. Chỉ có điều, mùa đông thì lại quá lạnh. Mà tôi thì ghét trời lạnh. Vì thế mà bớt yêu London đi nhiều chăng? Dù gì cũng phải thừa nhận, thành phố này đối với tôi có lẽ là thành phố của những trải nghiệm. Nếu tôi chưa từng tới đây, chưa từng học ngành tôi đang học, học ở nơi tôi đang học, học với những người tôi đang học, quen biết những người tôi đang quen biết, làm những việc tôi đang làm, và nhìn thấy những điều tôi đang nhìn thấy, tôi chắc chắn sẽ phải hối hận rất nhiều. Thật sự là như vậy.

Đã có lúc nào tôi mơ mộng về việc được ở lại với London chưa? Hẳn là cũng đã có rồi, mặc dù tần suất thì ít hơn hẳn so với giấc mộng ở lại Melbourne, nhưng không phải là chưa từng có. Chỉ có điều, giống với Hà Nội, tôi không thể hình dung mình sẽ ở lại đây mãi mãi. Có thể là đôi ba năm, dăm bảy năm gì đó trong tương lai vậy thôi. Bởi, tôi cũng mê quá việc 'London gần như cái gì cũng có' và bởi những ngôi nhà cottage ở ngoại ô, ngay sát bên studio của tôi mà mỗi khi rảo bước ghé qua, đều muốn được một lần bước vào và sống luôn ở đó với một gia đình ấm cùng của riêng mình. Nhưng mà để ở mãi thì chắc là không nổi, vì London lạnh quá, lạnh không chịu nổi. Trừ khi, có điều gì đủ ấm áp để chặn được cái lạnh giá mùa đông này.

Cũng có những thành phố khác, tôi chỉ kịp tới chào hỏi, chẳng kịp ghé lại lâu và cũng chưa có dịp để quay trở lại nhiều, nhưng cảm xúc thì cũng có để kể. Như Thượng Hải, từ trước khi ghé thăm, tôi đã có cảm giác mình sẽ thích thành phố này. Và quả thực là tôi đã thích thành phố đó, tương đối nhiều. Có cái gì đó khá thân thuộc ở nơi đó. Có lẽ là vì như này, những bộ phim tôi yêu thích lấy bối cảnh của Thượng Hải rất nhiều. Vì lẽ đó mà tôi cho rằng mình đã biết phần nào về thành phố đó chăng? Đó là một thành phố đẹp, đủ đẹp để tôi muốn quay trở lại. Hay như Berlin, tôi không quá hi vọng vào chuyến đi. Tôi luôn có cảm giác Berlin rất ảm đạm và xám xịt. Sự thực là, vừa bước xuống sân bay, tôi đã phải thốt lên rằng, 'thành phố này trông thật buồn bã'. Nhưng đằng sau cái sự buồn bã đó là màn đêm không nghỉ. Trong cái sự im ắng của thành phố là sự náo nhiệt hiếm thấy. Và có lẽ vì vậy, tôi thích Berlin như thế. Dĩ nhiên, những cái thích này chỉ là thích, đủ thích để nghĩ tới việc trở lại đó, trải nghiệm lại những gì mình từng cảm thấy, và để khám phá thêm những gì mình chưa kịp khám phá. Còn để sống, để ở lại thì là chuyện khác. Nhưng tôi từng nói thế này, nếu ai đó cho tôi cơ hội tới một thành phố xa lạ để làm việc và trải nghiệm, tôi không nghĩ mình có quyền để từ chối. Đơn giản là, tôi nghĩ rằng khi mình còn đủ trẻ, đủ khỏe và có cơ hội, nhất định phải đi, đi đâu cũng được, miễn là đi.

Trước đây đã là như vậy. Bây giờ vẫn vậy. Và sau này hi vọng cũng sẽ vậy. Sẽ đi và tiếp tục đi. Sẽ yêu và tiếp tục yêu.

Apr 19, 2011

the most important thing is that you never give up either on yourself, life or capital H-I-M

Nothing much to say. Feel relief these days. Enjoying myself and little time around much. Going to Northeast Vietnam tomorrow for a really short trip. And probably a family dinner on Friday. Umm and prepare to book a ticket to Saigon on Sat. I can feel so much fun ahead or nah, shouldn't I say I'm having fun right now? I just love this windy weather, and the leaves and music and a heart beating for love, what can you ever ask for more? 

Oh and here is a vid made by the brilliant talented amazing Sideshow Alley. If you live in Melbourne and have no idea what it is, check this vid and link below. Why? Cause it's worth to know.  


Mar 18, 2011

if I were a boy, my name would definitely be Jake, well or "jerk", who ever knows??


These photos were taken quite a long time ago. Around May 2010. Taken by Briano - one of my best bitches back in Melbourne with his Nikon 90D and lens Nikon 50mm f1.4. I know, I have my Pentax and two lovely lens but at the same time, I'm so craving for a Nikon, aww, hoping I can get one kinda soon. Oh and by the way, some asked me why I keep on posting old stuffs but yeah, it's my blog and I do what I feel like doing. I'm like going back to Melbourne, going back to the years 2009 and 2010, maybe. Maybe not.

Looking at these old photos. Back to the period when I've got the worst haircut ever. But thanks for that haircut that I see as the worst one in my life, cause it made me realized more than just reality. I was feeling like, a little charming prince. Right now, I still can feel that feeling in these shots. 

Hey, I can do it like a brother, do it like a dude! Why not?! 

Mar 17, 2011

got a chit chat with beloved Eileen. and seriously missing Melbourne and everything there like crazy...


Just a gift to my dear Eileen. Oh how can I ever tell how great I'm missing the last night in Melbourne. It was one of the best nights I'd ever have while staying in Melbourne. 
Photos taken by me with a borrowed Nikon 90D + lens 50mm F1.4. Model: Eileen. October 2010.

Feb 28, 2011

gloomy day. my cardigan collection. lyla in front of pentax. my soul's washed kinda clean...


Photos taken by me. Lyla as my model. Pentax K200D + lens Sigma 18-50mm f3.5-5.6. Melbourne. October 2010

when you think you've known everything bout a person, sorry you know shit about me


If you ever look at just one photo I've taken
If you ever see just one graphic work I've done
If you ever read just one story I've written
If you ever listen to any poems I've typed
But you've never. never. ever. done this for me.
I know when I do something good, it's my responsibility to be good
I'm not asking for compliments,
but at least I wish you would ever know me better, just a little bit better,
dad and mum
...
Many things to say but hey I just can't make them into words
in front of you guys
Once my lips start the conversation,
my eyes are full of tears already
What can I do now?
Tell me,
when will we know each other just a little bit better?
just a little bit,
dad and mum?
...

Feb 26, 2011

late/latte breakfast and days and noons and nights in melbourne left behind


Start up/wake up on my messy bed
Late breakfast as a Magnum
Weather checking through balcony
And yea, quickly I'm on my way out...

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.