Jan 28, 2016

pieces of memory I've lived with

Trên đời có lẽ cũng có những người như tôi, sống bằng những kí ức. Không phải chúng tôi chỉ sống bằng những kí ức dàn trải đầy ắp những nỗi niềm phai màu ấy. Chúng tôi vẫn sống với thực tại, vẫn vui, vẫn buồn, vẫn yêu, vẫn ghét những ngày rất đời, mỗi ngày lại mỗi ngày. Nhưng những mẩu kí ức mà nhiều người chọn vùi đi hay để rơi, để vãi nơi nào đó, thì chúng tôi lại nhặt nhạnh, gói ghém mà cất giữ đầy trân trọng. Để ngày nay ngày nao đó, khi giở lại những tấm hình, đọc lại đôi ba con chữ, hay chỉ là ngước lên một bầu trời nào đó trông thật giống màu trời của nhiều ngày cũ kia, trái tim lại thổn thức trở lại, tất cả mọi chi tiết, mọi rung động, mọi bồi hồi, cảm xúc đều ùa ạt trở về trong chớp mắt. 

Giống như khi nhìn lại vào bức hình này, có thể tôi không nhớ được ngày tháng chính xác tôi đã nhấn nút ghi lại khung cảnh ấy. Nhưng, tôi có thể hình dung lại như in, từng chút một cái cảm giác của tôi vào lúc đó, bài nhạc tôi đã bật, những cơn gió và cả tiếng xào xạc của lá cành rung mình chạm vào nhau. Đó là một ngày nào đó, có lẽ là vào tháng 3, của 4 năm về trước. Trong căn phòng của mình ở tầng 3 tòa nhà kí túc xá, cánh cửa sổ có thể mở đủ rộng để tôi ngồi tựa lưng vắt vẻo bên khung gỗ cũ kĩ, hai chân thả hững hờ ra phía bên ngoài bậu cửa, ngửa mặt lên là một phần nào của mái nhà vươn ra và hẳn rồi, bầu trời và tán cây. Mỗi buổi chiều ấy, sau một cơn mưa rào chóng vánh gột sạch trời đất và mọi sự xung quanh, trời rồi xanh trở lại, mây trắng cũng lảng tảng trôi theo, bay qua vội vã không kịp chào nhờ những cơn gió sau mưa thổi vèo, thổi vèo. Lại thêm tán cây xanh rì quá chóng, chẳng khác nào bảo rằng, hè năm nay tới sớm. Tôi nhớ được giai điệu của Let it die, mà tôi đã nghe đi nghe lại trong những ngày đó, mỗi khi mưa tới. Với cánh cửa sổ hé mở, đủ để cho mùi đất ẩm cùng tiếng mưa vội vã tràn vào căn phòng nơi tôi ở, và với giọng ca buồn bã ám ảnh của Feist khi ấy, tôi đã nghĩ, 'ồ có lẽ đây là bài hát buồn nhất' và cũng có lẽ tôi của ngày hôm đó, cần một nỗi buồn như thế để hòa tan đi một nỗi buồn khác biết chừng nào. 

Nhưng nào, nhưng nào, nỗi buồn ấy có buồn thật không? Có lẽ là không. Tôi của lúc đó đã cảm nhận được bao nhiêu sự đẹp đẽ giản đơn trong không gian, trong tự nhiên tới vậy, thì không có lý gì nỗi buồn khi ấy lại có thể trở nên bớt đẹp được. Nó hẳn đã phải là một thứ gì đó trong trẻo, tĩnh lặng lắm. Và đẹp. Đẹp đủ để tới tận bây giờ, chỉ cần nhìn lại một tấm hình, tôi lại có thể kéo mình trở về không gian ngày ấy. Trọn vẹn. 

Jan 19, 2016

một chốn để quay trở lại

Sau mỗi chuyến đi, tôi lại muốn viết một cái gì đó. Có lẽ cái gì đó ở đây không cần phải là cả một bài chia sẻ trải nghiệm dù lịch gì cả. Dù sao thì tôi cũng không thích những thứ cứng nhắc. Chỉ đơn giản là luyên thuyên vài ba mẩu chuyện, viết ra để ai muốn đọc thì đọc, còn lý do chính vẫn là viết ra để tự mình có thể ghi nhớ, có một chỗ cất giữ những ký ức, dù là nhỏ hay to. 

Có đoạn buổi tối đầu tiên, một mình ngồi làm hẳn một session ngắm đường ngắm người ở Orchard cũng thấy thú làm sao. Chả là trên đường đi ra station, bỗng bắt gặp một bạn thanh niên cũng đang ngồi đó tai cắm earphones nghe nhạc, ngồi trên bậc thềm trước cửa một cái shopping mall, ngồi khoanh chân ngắm nhìn người qua lại. Tôi nghĩ bụng, bạn này nhìn thấy gì nhỉ, có thú không nhỉ, thế là quyết định chưa đi về vội, ngồi lại một chút, cũng bắt chước bạn nọ, mở nhạc ra nghe, ngắm người trên đường, ngửa mặt lên nhìn mây trời cây lay. Có lẽ là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất của chuyến đi chăng? Serious people watching is never old. Có cơ hội để làm thì lúc nào cũng thú. Nhìn người này, ngắm người kia, suy suy nghĩ nghĩ, ồ cô ấy làm nghề gì nhỉ, ồ anh kia cá tính có thể ra sao,...Rồi chống hai tay về phía sau, ngửa mặt lên để nhìn thấy những tán cây cao vút, bầu trời đêm đen nhưng phản chiếu ánh sáng từ chốn đô thị và lảng tảng những đám mây trắng đục, tôi lại hình dung ra những năm tháng cũ đó, ở Melbourne, tôi cũng đã từng như thế, cùng với một ai đó. 

Tới câu chuyện đi ở hostel. Ok, thực ra là lần này mình chỉ có ở một đêm ở hostel thôi vì những ngày sau đã lăn theo hội bạn. Lại còn là lần đầu ở boutique hostel, nói chung cũng hẳn là một trải nghiệm mới đó. Về độ sạch và đẹp thì khỏi nói nha, rất xinh tươi, sạch sẽ. Nhưng cũng vì là kiểu hostel hạng 'sang' nên cũng có cảm giác rất private, không như những lần mình ở hostel khác. Lần này chẳng nói chuyện với ai, gần như còn không nhìn thấy mặt ai chứ đừng nói tới nói chuyện, đi chơi cùng gì, vì mỗi đứa một pod, kéo rèm xuống là như cái hòm riêng, không sợ đứa nào nhòm ngó. Âu cũng có cái hay của nó. 

À rồi thì lần này mới nhớ ra, ồ đúng là cũng có người có bad sleeping habit. Bình thường lúc nào cũng ở một mình. rồi mấy lần trước ở hostel cũng không có gặp, lần này mới được mục sở thị. Đang đêm ngủ ngon lành, bỗng bị đánh thức bởi tiếng ú a ú ớ của con mẹ nào. Tỉnh dậy mới nhớ ra mình đang ngủ cùng phòng với bao nhiêu người nữa nè. Hóa ra có chị nào đó gặp ác mộng cứ hú với hớ, khổ khổ, vừa bực mình vì bị tỉnh giấc mà vừa buồn cười. Rồi lại có mợ nào đặt chuông báo thức sớm tinh mơ, chuông reo mấy chục hồi không thèm tỉnh. Mà rõ là giường của mợ cách giường của tôi chắc cũng xa tít, thế mà tôi tỉnh trước, tưởng báo thức của mình mà hóa ra không phải. Tôi cố tình ho một cái cho mợ biết, có chị giường bên chắc cũng cú nên cũng hắng giọng tay chân loẹt quẹt, thế mà mợ kia vẫn không tỉnh cho, cũng không thèm tắt báo thức...Quả nhiên là ví dụ điển hình cho 'điếc không sợ súng'! 

Lại nói, chỉ mới hơn một năm trước, tôi cũng viết một bài giới thiệu về Tiong Bahru - một địa điểm mà tôi yêu thích vô cùng. Lần này quay trở lại , dĩ nhiên cũng đã lại đến đó như một điều hiển nhiên không cần phải bàn. Thế là lại phải kể vài ba câu chuyện ở chốn này nhỉ. Giới thiệu thì thôi đi, ai cần google vài nhát cũng ra rồi. Nên ăn, nên chơi thế nào hỏi anh Gồ là ra hết vài chục bài dẫn đường, chỉ hướng, không cần lo sợ lạc lối. 

Tôi chỉ muốn kể chuyện, dẫn mấy đứa bạn tôi tới Tiong Bahru lúc trời đã loạng choạng sắp hoàng hôn, trời vừa mưa xong, đất còn chưa ráo nước. Tôi dẫn đường kéo bọn nó rảo chân nhanh nhanh để còn dựa lúc trời sáng để mà còn thưởng thức nơi chốn này với thật nhiều thứ hay ho. Lại là tiệm sách tôi thích mê thích mệt, bước vào với ánh đèn vàng ấm áp và những cuốn sách cao từ trần nhà trải xuống tận chân tường, nó mới mê mẩn làm sao! Vào rồi thì phải làm gì? Đi tìm ngay con mèo để chào chứ gì nữa! Hơn năm rồi chị mới ghé lại đó, còn nhớ chị không, dĩ nhiên không nhớ, nghĩ sao mà nhớ được hay vậy, con nhỏ này tính kỳ ghê! Rồi lại đắm chìm trong đống sách, nhấc cuốn này lên, hạ cuốn kia xuống, nhìn bìa sách, lật giở vài trang. Rồi thì sao, ô hay quá làm sao, chạm tay vào một cuốn sách bìa thật ưng cái bụng, mở bừa một trang ra, thôi rồi, yêu luôn rồi, viết đúng thứ mình thích rồi. Nghĩ gì nữa, tìm ngay bản nào thẳng thớm, phẳng phiu nhất, trọn vẹn nhất, cầm lên tay giữ khư khư rồi đi quanh ngắm tiếp. Lạc lối chán chê rồi mới chịu thanh toán đi ra. Tiệm còn mở bài I'll have to dance with Cassie, hẳn là muốn khách tới chơi đây vừa coi cọp sách vừa nhảy quanh quanh rồi. Gặp bạn cashier cười thật tươi, thật dễ thương, nghĩ bụng, hay về nhà mở tiệm sách rồi đứng bán sách vậy có khi hợp mình nhất rồi. (Nói giỡn vậy nhưng trong lòng bỗng thấy có khi nên suy tính thật ghê.) 

Rồi đi ra ngoài dạo quanh quanh. Đi từ quán cafe này tới tiệm bánh khác. Ai mà chẳng biết Tiong Bahru thì hipster như nào rồi, nhưng mà thú vị là tôi vẫn có cơ hội bắt gặp được một hình ảnh vừa đáng ghi nhớ vừa thấy thật dễ thương. Đang dẫn đường chỉ lối cho mấy đứa bạn đi tới Tiong Bahru Bakery điểm hẹn yêu thích, đang len len quá những dãy nhà thì gặp một anh râu quai nón, đeo kính đúng kiểu hipster y chang mấy thằng bạn mình hồi đại học. Nhưng gì, anh mặc áo thun và quần đùi Hello Kitty! Xong tay thì bế một đứa bé tí tẹo teo trông rất có nghề kiểu bố bế con. Gặp thế là biết đúng Tiong Bahru rồi, không lệch đâu được rồi. Cưng thật cưng! 

Mà đó, Tiong Bahru xưa nay mới chỉ tới vào ban ngày, lần rồi cũng mới chỉ loạng quạng tối. Chưa bao giờ nghĩ tới chốn này sẽ ra sao vào buổi tối. Thế mà có người bảo tối ở đây yên tĩnh thích lắm, nếu may mắn còn gặp mấy bạn mèo hoang chạy ra chơi cùng. Không biết thế nào, chắc lần sau phải thử quay lại buổi tối thôi, nhỉ?


Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.