Oct 29, 2012

food-fetish

Điểm lại cái sự ăn uống táo bạo từ ngày về London. Mới sơ sơ thôi đó.



'Hidden' trip

Thứ 3, 23/10/2012. Project làm phim cả interview. Xong lựa phải stuntman. May mắn sao anh cùng nhóm liên hệ được ông mà đóng thế bà nữ hoàng nhảy từ helicopter xuống hôm Olympics. Chuyến đi từ tờ mờ 3h30 sáng bắt train tới Henley-on-Thames. Cả lũ mệt rũ. Nhưng cả 3 anh làm nhóm cùng đều đẹp trai, giỏi giang, tháo vát, lại còn rất chiều mình. Sướng thiệt là. Kiểu kí sự bằng ảnh điện thoại. Đầu tiên là 4h sáng ngồi mốc mỏ ở station, xong mình mua YanYan cho các anh ăn. Không phải nói, ai mà không thích YanYan thơ ấu chứ (đứa nào dám không thích, chị cho cái bạt tai liền). Xong tay xách nách mang chạy lên chạy xuống 4 lần tàu, nghĩ mà hoảng. Vì tin tưởng có mấy anh to cao liền nên tới giờ mình vẫn không biết mình đã đi tới đâu và chuyển ở những ga nào, bữa đó chỉ chăm chăm chạy theo các anh. Tấm cuối là chỗ café phỏng vấn ổng đó. Btw, ông này tính hay mà làm mấy trò dị lắm, bạn nào rảnh thì tìm thử coi, Gary Connery nha. 

* P/s: Nhớ có cái project và cái sự tiến triển nhanh hơn tàu lửa này và cả bạn cùng nhóm quá tuyệt vời mà mình có thêm tí vững tin vào cái sự học hành chật vật. Mặc dù bây giờ lại chật vật tiếp, nhưng mà tôi sẽ từ từ mà tiến thôi. Mới phát hiện ra là làm việc với các bạn giai thật thuận lợi hơn biết bao. 



Oct 26, 2012

bada

Viết luyên thuyên. Không cái gì ăn nhập vào cái gì. Muốn viết thì viết.

It looks like I forgot to bring my red journal to England. And there's not even a good-enough-pen for me to write right now. Sometimes, it's the music that makes me smile, makes me feel like falling in love. The feeling is so good that I'd rather not to describe it in words. One day, I just want to travel around. Not the whole world since I'm not rich nor my parents and at the age of almost-20 I'm not that ambitious. The idea of spending a year or two on travelling and learning new things could make my heart jumping inside. I want to pack up everything necessary and then just leave the country. I want to go to the place where the lights never stop. I want to eat all the nicest food on Earth. I want to see the most beautiful people in the world. I want to be so happy and grateful to do whatever I'm doing that I could barely not to show my teeth.

Tình yêu có lẽ là một thứ rất đẹp. Đẹp tới nỗi mà bản thân không dám chạm tới. Chỉ sợ rằng khi chạm vào rồi sẽ quá mỏng manh và vỡ tan như bong bóng xà phòng. Đôi khi có những cảm xúc không thể chia sẻ nổi với ai. Chỉ muốn giữ lại cho mình mình. Nhưng nhất định nên viết ra, để một ngày kia nhớ rằng đã từng vui, từng buồn, từng giận dữ, từng nông nổi biết chừng nào. Những dòng cảm xúc cứ hỗn loạn chạy nhảy tưng bừng trong tâm trí. Vốn không biết đâu là vui, đâu là buồn nữa rồi. Cười một giây. Hẫng một giây. Để rồi nhận ra khi những cảm xúc trôi đi, tất cả còn lại chỉ là một nỗi trống trải không gì có thể bù đắp.

Đôi khi ngẫm thấy rằng, những người yêu thương mình nhất lại không thể hiểu những mong muốn của mình. Cha mẹ với con cái hình như vẫn thường luôn là như vậy. Có một sự vững bền và đảm bảo nào đó mà những người quan trọng bậc nhất trong đời tôi mong mỏi và kì vọng tôi sẽ đạt được. Nhưng tôi hoang mang bởi chính những điều mong muốn rất đỗi trái ngược ấy. Chính bởi hoang mang, tôi không thể quyết định, không dám thay đổi, không nỡ làm con cá ngược dòng. Chỉ nghĩ là sau này sẽ nói với con rằng, hãy mải miết chạy đi tìm niềm đam mê, tìm cho kì được và để rồi dám sống với niềm đam mê ấy trọn vẹn. Có những lúc tôi chỉ ước rằng, có một ai đó của nhiều năm trước đây đã có thể nói với tôi một điều như vậy thôi.

Sometimes it hurts when you realize you can't be what you want to be.

Oct 16, 2012

back to blogging.

Ok. So what I'm feeling right now is that I'm doing the wrong course, living in the wrong place, having the wrong moments.
Thế đéo nào? Là như thế đéo nào? Cảm giác cứ muốn viết hết ra. Muốn rạch nát cả cái màn hình để trải lòng ra cho nhẹ mẹ nó nợ. Mệt mỏi quá. Bản chất là không biết mình muốn gì, mình đang làm gì nữa.
Nhớ vải vóc quá. 3 tháng hè ngắn ngủi nhưng chắc chắn là đã kịp làm những điều mình thích. Ai thích mình hay không cũng chẳng phải quá quan trọng. Ai ủng hộ mình làm hay không cũng chẳng phải quá quan trọng. Vấn đề là mình đã thích làm những điều đó. Mình đã vui vẻ vãi đ'. Những lúc mình không vui vẻ mấy với mùa hè chính là lúc nghĩ tới việc phải quay trở lại đây.
I feel like I'm suffering a lot, a lot that I just want to hide forever.
Đọc lại cái blog từ hôm 5/3. Vẫn y hệt chính là cái cảm giác đấy. Mùa hè của mình đã quá tuyệt vời. Tuyệt vời tới độ bây giờ mình không hiểu mình phải sống ra sao. Mình chán ngán phải ngay mấy lời khuyên nhủ lãng nhách 3 xu của mấy kẻ ngoài cuộc. Nhiều khi chỉ muốn nói là, bạn có thể đấm vào mặt mình, nhưng bạn không thể dạy mình phải sống như thế nào.
Qủa thực, ngó qua ngó lại mình quen những người cuộc sống hay ho quá thể. Có lẽ không phải cuộc sống của họ không có vấn đề, mà chính là cách họ sống và nhìn nhận cuộc sống, khiến những vấn đề đó nhỏ bé đi gấp nhiều nhiều lần. Mình thì không được như thế. Bản chất là cứ hay tự đày đọa bản thân, lại còn hay lung lay ý chí. Đang suy nghĩ tích cực một kiểu, chỉ cần nghe ai đó bơm vào thì lập tức xèo như bánh bèo ngay.
Có những quyết định đã đưa ra và ngay giờ phút này thì thấy nó sai lè lè và hậu quả thì vẫn phải đang gánh chịu từng ngày, từng giờ, từng phút đây. Nhưng chính bản thân lại cũng không rõ những quyết định sai lầm này liệu chỉ là tạm thời hay còn gonna get any worse?
Đơn giản là muốn vui vẻ và làm điều mình thích vl.
Chào.

Và đứa nào chơi xấu với tao thì nên đâm đầu vào tường cho sọ banh ra đi! Thân ái! :)

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.