Apr 28, 2016

Tập truyện ngắn: Những mẩu chuyện nhỏ nhặt (11)

Mẩu chuyện số 10 được viết vào mùa hè 2014. Mẩu chuyện số 8 và 9 được viết vào khoảng nào đó cuối năm 2012. Còn mẩu chuyện số 7 trước đó được viết từ 2010. Cảm giác như tự mình tạo ra một cái lịch hẹn với những câu chuyện, hai năm một lần. Lại nghĩ, hai năm cuối cùng là ngắn hay dài. Có lẽ, đủ dài để thật nhiều chuyện xảy ra, nhiều người ghé tới, và đủ ngắn để không kịp ghi nhớ hết tất cả những câu chuyện, những con người ấy. Cũng dành cho những ai chưa quen thuộc với 'những mẩu chuyện nhỏ nhặt' này, chuyện tôi kể ở đây có phần thật, có phần không, và dù có là thật cũng không nhất thiết là thật với tôi, có lẽ là của một ai đó khác mà tôi chỉ muốn kể lại, vậy thôi.

11. Mẩu chuyện số Mười Một

Đã nhiều tháng kể từ lần cuối tôi và cậu ấy liên lạc với nhau. Tôi cũng không còn nhớ chính xác nội dung cuộc hội thoại lần đó giữa chúng tôi. Có lẽ, tôi còn chẳng nhớ nổi những lời tôi nói lúc ấy nữa. Tất cả những gì tôi nhớ là một thứ cảm xúc trống rỗng, một chút mất mát nhưng lại đầy kìm nén, lúc đó tôi chỉ nghĩ, đây sẽ lần cuối, lần cuối tôi nghe giọng cậu ấy, lần cuối cậu ấy nghe giọng tôi. Và bạn biết đấy, cái cảm giác 'lần cuối' bao giờ cũng thật khó chịu.

Thế nào nhỉ? Để miêu tả về cậu ấy có lẽ cũng chẳng có gì nhiều. Cậu ấy cũng bình thường như bao người khác thôi. Chỉ là, có lẽ,vào khoảng thời gian đó, tôi đã nghĩ cậu ấy đặc biệt. Nếu hỏi, tôi thích cậu ấy ở điểm nào? Có thể bắt đầu từ cái tên chăng? Tôi là loại người không tin vào những thứ tuyệt đối và luôn tự nhận rằng bản thân mình cởi mở với tất cả mọi ý tưởng trên đời này. Thế nhưng, tôi cũng là loại người sẽ hỏi tên của bạn là gì, hỏi ngày sinh của bạn (để nhẩm ra cung hoàng đạo của bạn trong tích tắc) và đoán xem tính cách của bạn như thế nào và liệu chúng ta có thể hợp nhau được mấy phần. Với cậu ấy cũng vậy, dĩ nhiên tôi không hỏi ai cung hoàng đạo của họ ngay lần đầu gặp mặt (trừ những trường hợp đặc biệt), nhưng tên, chắc chắn rồi. Và có lẽ là trùng hợp, tên của cậu ấy là một cái tên tôi vẫn luôn rất thích. Thế là đã đủ lý do để tôi có thiện cảm với cậu ấy thêm nhiều chút?

- Thế cậu đã nghĩ gì về tên của tớ?
- Ừm...mùa hè...và một loại quả.
- Yay! Tớ thích mùa hè! Loại quả á? Là quả gì?
- Tớ từng gọi tên cậu bằng loại quả đấy rồi đấy!
- Ờ...quả A à?
- Không...
- À à quả B!
- Cậu quên rồi...
- Không không từ từ nào! Quả C? Hay D??...Thú thật là tớ không nhớ ra được...
- Thôi được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết. Nhưng bù lại, cậu phải đền bù cho tớ đấy!
- Được! Tớ hứa!! Từ giờ phút này, tớ nợ cậu 3 điều ước!

Dù sao thì tôi cũng đã chẳng dùng đến điều ước nào với cậu ấy cả. Kể cả khi nghe cậu ấy nói điều đó, tôi cũng chỉ cười và nói 'ừ tớ tin cậu', nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi sẽ không bao giờ (muốn) sử dụng những điều ước đó. Đơn giản, tôi chỉ nghĩ, nếu là điều cậu ấy thật sự muốn làm cho tôi, cậu ấy sẽ làm. Nếu không, để phải đòi hỏi hay yêu cầu ai đó làm điều gì cho tôi, tôi không làm được. Dù sao, nghĩ tới việc ở đâu đó vẫn có người nợ tôi 3 điều ước cũng là một việc thú vị?

Ngoài việc cậu ấy ngẫu nhiên có cái tên mà tôi thích, điều khiến tôi bắt đầu muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn bình thường, đó là khi cậu ấy nói về hiệu sách yêu thích của tôi. Thật tình cờ, cậu ấy cũng thích hiệu sách ấy, nhưng hẳn rồi, cậu ấy lại không phải người đọc sách, còn tôi thì có. Nếu theo như lời tự thuật của cậu ấy thì bộ sách duy nhất cậu ấy đọc là Harry Porter. Thôi được rồi, ít ra thì cậu ấy có đọc sách và ít nhất thích một bộ sách! Bạn biết đấy, khi mà ai đó nói với bạn họ thích một thứ hay một nơi mà chính bạn cũng thích điên lên được, không những thế còn điểm mặt chỉ tên đích xác nơi đó một cách rất vô tình, bạn sẽ có thiện cảm với người đó đến 200% ngay lập tức mất. Có lẽ, một phần nào đó trong tôi vẫn thật ngây thơ. Tôi vẫn tin vào khái niệm 'soulmate', kể cả đến giờ phút này. Nhưng sự thực cũng chứng mình rằng, cậu ấy không phải là 'soulmate' của tôi.

Tôi vẫn nhớ, lần gần nhất ghé tiệm sách đó, tôi đã mua một cuốn thơ chỉ vì khi vừa mở ra một trang ngẫu nhiên, tôi đã bắt gặp hai chữ 'slam dunk'. Dĩ nhiên, cả cuốn sách không viết về 'slam dunk', chỉ vài dòng thơ ngắn ngủi mà thôi. Nhưng hình như tôi là kiểu người như thế, cảm tính. Dù vậy, cảm tính của tôi đặt vào cuốn sách này (cũng như rất nhiều những cuốn sách khác) đã hoàn toàn đúng. Ngoài đôi ba dòng vỏn vẹn có nhắc đến 'slam dunk', tất cả những dòng thơ khác đều rất thú vị, rất đáng đọc.

Cảm tính đối với cuốn sách đó đúng như vậy, còn với cậu ấy, tôi không chắc lắm. Dù sao, tôi cũng không còn nhớ nổi tất cả những gì tôi nghĩ về cậu ấy. Chỉ nhớ rằng, khi tôi bắt đầu đọc những bài thơ khác trong cuốn sách, bắt đầu vấp phải những cụm từ lóng tôi không hiểu được, tôi đã nghĩ có lẽ cậu ấy có thể giải thích cho tôi hoặc có lẽ có thể đọc những dòng thơ đó cho tôi nghe. Có lẽ đó cũng là một kiểu 'mơ mộng lãng mạn', bạn biết đấy.

- Cậu còn nhớ quyền thơ tớ mua ở tiệm sách A mà tớ kể cho cậu không?
- Ừ, có, tớ nhớ.
- Tớ mới bắt đầu đọc, có nhiều từ lóng với diễn đạt khó hiểu ghê.
- Thế à? Thế để lần tới tớ sẽ giúp cậu.
- Ừ, được đấy, lần tới sẽ có cậu giúp tớ.

Lần tới ấy đã không bao giờ diễn ra. Thi thoảng, tôi vẫn lôi cuốn sách ra và đọc đi đọc lại những bài thơ tôi thích, dù cho có những đoạn tôi không hiểu hết. Một số từ, tôi tự google và dù không thật nhiều tài liệu, sau một hồi kiếm tìm, tôi vẫn tìm ra được ý nghĩa của chúng. Một số cách diễn đạt, tôi còn không chắc phải google từ đâu và như nào, tôi tạm gác qua và tự hiểu theo ý của mình. Thế mà cho đến một hôm gần đây, trong lúc vô tình xem một đoạn phim ngắn giới thiệu những từ lóng thông dụng của ngôn ngữ nọ, tôi cuối cùng đã trọn vẹn hiểu được ý nghĩa của bài thơ tôi thích nhất cuốn sách. Và rồi, chỉ cho đến khi tôi kích động lôi cuốn sách ra, lật tìm bài thơ để đọc lại lần nữa, tôi mới vô tình lật tới những trang gần cuối dành riêng cho mục 'end notes' - giải thích tất cả những từ lóng và diễn đạt đặc biệt trong từng bài thơ! Tôi chỉ có thể cười hắt ra và nghĩ, thế đấy, đáp án đôi khi ở trước mắt, chỉ là chúng ta có nhìn thấy nó hay không.

Và, có lẽ, Shakespeare đã đúng, 'love is blind'. Dù cho, tôi không chắc tôi sẽ gọi cảm xúc đã có đó của mình là 'yêu'. Có lẽ là, rung động. Ừ, rung động.


Apr 25, 2016

random poem 5

There are just moments
when words keep rushing
out of my head, like
the sound of thunder
coming before rain
And I guess you know
the kind of rain I'm talking
about, the summery one
that's pouring down
heavily and so sudden,
you've got nowhere
to hide and now
you're all wet, *sigh*
But damn that cute guy
standing under the same
bus stop roof, slowly
turning his head your way,
starting to make a small...er
(or should we have hope for more?)
conversation, what do you say
now? Well, it's been a good day
and (this time) the rain is just
a gift from you, God?
Guess I'd say, thank you.


Apr 10, 2016

người chó, người mèo.

Khái niệm cat person/dog person, chắc ai cũng đã nghe nhiều rồi. Đại thể rằng trên đời này, có người thích chó hơn thích mèo, hoặc ngược lại, hoặc thực ra chỉ thích một con và ghét luôn con còn lại, hoặc yêu thương đắm đuối tất cả các loài, và cũng có thể là ghét hết chả thích con nào. Mà mỗi người này, tính cách lại có điểm khác nhau, và thế là chúng ta suy ra việc một người thích chó hay mèo mà có lẽ liên quan phần nào tới tính cách của họ.

Thực ra từ bé đến giờ tôi chưa nuôi con gì bao giờ cả. Đến nhà ai có nuôi con gì thì nhào vô vuốt lông vuốt mông vui vầy chút thôi. Mặc dù hồi bé tôi cũng rất thích chó, nghĩ là nhà có một con chó để mình về là nó quẫy đuôi tíu tít mới vui làm sao. Nhưng mà mỗi lần gợi ý với mẹ về việc nuôi con gì là mẹ tôi lại bài nguyên si 'người không nuôi được, nữa là nuôi chó'. Dù cho lúc thơ ấu đó, mặt tôi có dài thòng ra buồn bã chút chút, chỉ hơi lớn hơn xíu là tôi hoàn toàn thấu hiểu được nỗi lo của mẹ. Ấu yề bây giờ tôi cũng vẫn không định nuôi con gì, vẫn câu cũ, 'người còn chưa nuôi được' đó. Tôi tự cảm thấy mình chưa thể chịu trách nhiệm cho một ai khác trong đời vào lúc này. Chưa kể, tôi cũng nghĩ đến chuyện nếu tôi có bế con gì về nhà nuôi thì rồi tôi cũng sẽ yêu nó lắm, nó sẽ là bạn thân chí cốt của tôi, rồi tới lúc nó ốm đau, bệnh tật, già nua,...tôi thực sự không muốn phải đối diện.

Đấy là về chó. Vì có nuôi con gì, chắc tôi cũng chỉ nuôi chó, còn liệu có con gì khác không thì tôi chưa nghĩ ra. Tôi thích voi, sư tử với cá heo, nhưng chắc không nuôi được con nào trong ba con đó đâu. Tôi vốn không thích mèo, và thường cũng ít khi chơi với những người (thích) mèo. Chú thích rõ là ít, chứ không phải là không. Chị gái tôi tuổi mèo và chúng tôi cũng không hợp nhau lắm. Chị tôi có rất nhiều điểm tốt, tôi rất yêu chị tôi và tôi tin chắc chị tôi cũng yêu tôi, nhưng chỉ là tính cách không thật hợp nhau lắm, thế thôi. Chả thế mà sau này có nói chuyện với anh nào, hỏi anh sinh năm bao nhiêu, rồi tôi gật gù 'ồ bằng tuổi chị em' một phát là thôi coi như khó có khả năng vui thêm được lắm. Nhưng với kinh nghiệm cá nhân của tôi thì thường những anh bạn rơi vào nhóm 'tuổi không hợp', chưa cần hỏi tuổi đã thấy lệch sóng rồi.

Lại nói tới vậy những bạn thuộc nhóm người mèo (nhưng không phải tuổi mèo) thì sao? Bạn bè thân thiết xung quanh tôi, nghĩ lại thì toàn người nuôi chó, muốn nuôi chó hoặc không định nuôi con gì. Cũng có một số ít nuôi mèo hoặc thích mèo, nhưng túm lại vẫn là số ít. Cũng không hẳn là vì lý do gì mà vì đời xô đẩy nó như thế. Nhưng nếu nói thật lòng thì tôi nghĩ người chó và người mèo rõ là khác nhau? Khi nói đến chó thì người ta nghĩ đến tình cảm, trung thành. Còn nói đến mèo thì nghĩ tới độc lập, kiêu chảnh. Ờ đấy, xong cứ có cái từ 'chảnh chó', tôi nghĩ phải là 'chảnh mèo' mới đúng chứ nhỉ?! Thế nên mới nói, hồi xưa, tôi không thích mèo với tính cách của nó lắm. Lúc mà biết được các anh bạn trai thích chó hơn mèo thì các anh đã được cộng thềm vài điểm thiện cảm rồi. Ừ, nhưng mà chắc giờ bắt đầu nên xem lại. Sau nhiều năm chỉ quen các anh thích chó thì tôi nhận ra rằng có lẽ người chó hay người mèo cũng chẳng quan trọng lắm.

Apr 5, 2016

người dài dòng

Thi thoảng ngẫm lại, tôi tự nhận mình thích dài dòng. Không phải một lần, hai lần, mà cũng đã nhiều lần rồi, ai đó bảo với tôi rằng, viết dài mà làm gì, bây giờ không ai đọc chữ mấy đâu. Kể ra thì cũng đúng. Thời đại của hình ảnh và truyền thông số với tốc độ tên lửa thế này mà bảo mọi người phải đọc một đống chữ thì mất thời gian quá. Hình đẹp là được rồi. Càng nhiều hình càng tốt. Thông tin chỉ cần đủ thôi. Có khi bây giờ người ta cũng chả đọc gì nữa, chỉ đọc caption, đọc quote với review sách và plot phim thôi. Đấy là người ta bảo thế. Còn tôi, tôi thích sự dài dòng.

Tôi thích chậm rãi nghiền ngẫm một cuốn sách rồi trên con đường khám phá cuốn sách đó, tôi sẽ bắt gặp những trích đoạn mà tôi thấy thấm thía hay tâm đắc vô cùng. Và rồi, sau này tôi sẽ mở đi mở lại cuốn sách đó chỉ để tìm cho bằng được một câu đó thôi, là đã đủ mãn nguyện rồi.

Tôi thích nói chuyện dài hơi lượt thượt với những người bạn của mình, người cũ, người mới, nói về chuyện hôm qua, hôm nay và chuyện ngày mai. Có thể đi dạo bên cạnh nhau dọc con sông Yarra, tìm một chỗ tĩnh lặng với ánh đèn đường rọi tới, ngồi xuống với nhau và nói về trời, về đất, về tớ, về cậu, hoặc là về cái bóng đèn đường kia? Cậu nói xem, bóng đèn này còn chiếu sáng được trong bao lâu? Có đủ lâu để lần tới chúng ta cùng quay lại đây, vẫn sẽ gặp chính bóng đèn này hay không? Hoặc, có lẽ lần sau rồi lần sau nữa, cậu đi qua bóng đèn này một mình, hay với một ai khác, liệu cậu có nhớ đến tớ không? Tớ đoán là không, nhưng dù cho không bao giờ quay trở lại vị trí này, tớ sẽ vẫn nhớ đến cậu. Ừ, thi thoảng thôi.

Tôi thích hồi tưởng lại những câu chuyện, những mẩu kí ức và những đoạn ghi chép vụn vặt của mình. Có lẽ, tôi đã nói điều này đôi lần với những người thân thuộc, rằng trí nhớ ngắn hạn của tôi không có vẻ gì là quá tốt, tôi cũng từng quên cặp sách tới trường, tự khóa mình bên ngoài phòng mà quên chìa khóa bên trong, đại thể những chuyện như vậy. Nhưng trí nhớ dài hạn của tôi thì lại là một mảng hoàn toàn tách biệt. Đôi khi tôi nghe có người nói, rằng trẻ con thì làm sao hiểu được và nhớ được cái này cái kia. Tôi lại cảm thấy kì diệu, giống như rằng chúng tôi không đến cùng một hành tinh vậy. Bởi có rất nhiều sự việc hay những câu chuyện nhỏ thường ngày đã từng xảy ra với tôi lúc 3, 4 tuổi, tôi đều ghi nhớ rất rõ. Nhớ rõ đến mức như chính tôi đang xem lại những đoạn phim màu sắc nét như SD (ừ SD thôi chứ chưa phải HD với 4K), từng chi tiết về khung cảnh xung quanh lúc đó, TV đang chiếu chương trình nào, họa tiết trên chiếc chiếu, cảm nhận bề mặt của sàn gạch, có khi đến cả cảm xúc và ý nghĩ của tôi vào thời điểm bấy giờ. Nhưng nhớ được nhiều cũng chưa chắc đã là chuyện hay. 

Đôi khi tôi cảm thấy, tôi chẳng có gì mấy ngoài một trí nhớ hình ảnh và cảm xúc siêu phàm, cộng thêm sở thích dài dòng say sưa. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, với những thứ này, tôi chẳng biết làm gì với chúng. Những kí ức dông dài đó có làm tôi giàu được không? Về vật chất thì tôi nghĩ là khó. Nhưng có lẽ sẽ khiến cho cuộc đời tôi trọn vẹn hơn, giàu có về cảm xúc và trải nghiệm hơn chăng? Có lẽ là thế. Có lẽ thôi. 


Apr 4, 2016

outside the windows

Cứ mỗi căn nhà tôi từng ở, lại mở ra một khung cửa sổ khác và những hình ảnh phía ngoài khung cửa ấy lại thật khác nhau, nhưng đôi khi lại tình cờ hữu ý có điểm tương đồng. Cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi hình thành thói quen dõi theo và ghi nhớ những khung hình bên ngoài những khung cửa sổ ấy. 

Tôi còn nhớ, căn phòng trong kí túc xá đầu tiên của tôi ở Melbourne, bên ngoài cửa sổ là một khoảng trống rất rộng, vừa đủ tầm nhìn là một tòa nhà office. Đúng tầm mắt của tôi mỗi khi nhìn ra phía bên ngoài kia, là một văn phòng làm việc nào đó với cửa sổ kính thật to và những tờ giấy ghi nhớ được dán tạo thành những chữ cái. Thi thoảng, những người phía trong office đó lại thay đổi vị trí sắp xếp của những tờ giấy nhớ, và một từ mới được hình thành. Đến giờ thì tôi không còn nhớ được chính xác họ đã tạo ra những từ gì. Chỉ là, ngày này qua ngày khác, tôi đã từng chăm chú nhìn sang bên tòa nhà bên kia, cố đọc xem hôm nay những người bên đó đã viết nên từ gì. Cũng vẫn là căn phòng đó, khi tôi ngồi bên góc bàn để laptop, gác hai chân lên mặt bàn, mở Mây của Đỗ Bảo lên nghe, ngửa lưng ra sau và nhìn ra ngoài, thì chỉ còn một khoảng màu trời và những đám mây muôn hình vạn trạng. 

Tôi còn nhớ, căn phòng sau cùng của tôi ở Melbourne, với hẳn hai chiếc cửa sổ cao gần tới tận trần nhà và bên ngoài là cả một khoảng balcony trọn vẹn. Nhìn ra ngoài ô cửa số ấy, tôi thấy những lớp nắng thả mình trên sàn gỗ ban công cũ kĩ, con phố nhỏ vắng người, cửa tiệm sơn màu đỏ tươi đối diện bên đường, và màu trời xanh ngắt đối lập. Tôi còn nhớ như in, một buổi sáng của một ngày nghỉ nào đó, tôi thức dậy trời đã sắp trưa, mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ là cả một màu trời xanh đến kì lạ. Có lẽ, lúc đó tôi đã cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng cũng hạnh phúc lắm, mắt tôi có lẽ đã mở thật nhanh thật to hơn bất kì một thời điểm thức giấc nào khác. Và tôi bật dậy, tìm chiếc máy ảnh và bấm lấy bấm để. Tôi chỉ sợ rằng, khoảnh khắc đấy sẽ trôi đi mất và một ngày nào đó sau này, tôi sẽ quên mất cái sự đẹp đẽ đến mức không tưởng này. Và thú thực, tôi không hề nói quá, đó là bầu trời đẹp nhất tôi từng thấy cho đến tận bây giờ. Để rồi tôi tự hỏi, liệu những người có mặt tại Melbourne vào cùng thời điểm đó có nhìn lên bầu trời hay không? Nếu có, họ có thấy bầu trời đẹp và đẹp đến mức mà tôi nhìn thấy hay không? Và liệu với họ, đó có phải là bầu trời đẹp nhất họ từng thấy hay không? Có lẽ có với một vài ai đó. Có lẽ là không với số còn lại. 

Tôi còn nhớ, một trong những căn phòng đầu tiên tôi chuyển tới ở Kingston, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể thấy một cái cây lớn. Phòng tôi ở tầng 3, chiều cao có lẽ đâu đó bằng với cái cây nọ. Mỗi lần nhìn ra bên ngoài là có thể nhìn thấy bao trùm mọi thứ diễn ra với cái cây. Từ mấy chú chim bay qua liệng lại trên cành cây, rồi tới mấy bạn sóc trườn lên trườn xuống, ngó nghiêng ngang dọc, và rồi lá xanh, lá vàng, tới ngày trụi lá, rồi tuyết đọng trên cành, cho tới lúc tuyết tan. Tất cả những điều đó, tôi đều được tận mắt chứng kiến, chậm rãi, từng chút từng chút một. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra điều kì diệu của việc có thể nhìn ngắm một cái cây từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Cảm giác như một người bạn vậy, ở bên nhau suốt xuân - hạ - thu - đông, nhìn thấy nhau lớn lên, nhìn thấy nhau thay đổi. 

Nơi cửa sổ căn phòng tôi đang ở cũng có một cái cây như vậy. Chỉ có điều cây si sống ở Việt Nam, nên hạ qua đông tới gì chỉ thấy một màu xanh, thi thoảng mấy em lá rụng rơi, đúng đợt mưa bão thì cành nọ cành kia xiên xẹo lả lơi lượt thượt một chút buồn. Đùa thôi, chứ thực ra, những ngày nắng nhìn ánh sáng len qua những tán lá mới thi vị làm sao. Rồi thì, những ngày gió, lắng nghe tiếng rì rào xô đẩy nhau như múa như hát của lá của cành, cảm thấy như vạn vật đều bình yên. Cả những ngày mưa, tiếng rào rào hay rả rích bởi những giọt nước chọn những tán lá làm chỗ nghỉ chân chớp nhoáng rồi mới thả mình về với đất, đẹp mà thơ lắm,...liền chỉ muốn cuộn mình lại vào chăn rồi ngủ tiếp tới ngày nắng lên! 

Để kết lại bài tập làm văn này với đầy đủ ba phần như học sinh mẫu mực, xin được phép dùng lại một đoạn tự viết ra từ lâu lẩu lầu lâu mà vẫn là lời đáy lòng thời hiện tại. Có một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho một ai đó sự khác biệt của những khung trời ở mọi nơi mà tôi đã tới. Và hi vọng, người đó, vào ngày đó (và nhiều ngày sau nữa), sẽ chịu lắng nghe tôi kể và sẽ muốn cùng tôi đi tới những nơi đó và cả những nơi khác nữa, chỉ để nhìn thấy sự khác biệt của những vùng trời. Và vì lẽ đó, tôi hứa sẽ trân trọng người đó thật nhiều. 

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.