Apr 4, 2016

outside the windows

Cứ mỗi căn nhà tôi từng ở, lại mở ra một khung cửa sổ khác và những hình ảnh phía ngoài khung cửa ấy lại thật khác nhau, nhưng đôi khi lại tình cờ hữu ý có điểm tương đồng. Cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi hình thành thói quen dõi theo và ghi nhớ những khung hình bên ngoài những khung cửa sổ ấy. 

Tôi còn nhớ, căn phòng trong kí túc xá đầu tiên của tôi ở Melbourne, bên ngoài cửa sổ là một khoảng trống rất rộng, vừa đủ tầm nhìn là một tòa nhà office. Đúng tầm mắt của tôi mỗi khi nhìn ra phía bên ngoài kia, là một văn phòng làm việc nào đó với cửa sổ kính thật to và những tờ giấy ghi nhớ được dán tạo thành những chữ cái. Thi thoảng, những người phía trong office đó lại thay đổi vị trí sắp xếp của những tờ giấy nhớ, và một từ mới được hình thành. Đến giờ thì tôi không còn nhớ được chính xác họ đã tạo ra những từ gì. Chỉ là, ngày này qua ngày khác, tôi đã từng chăm chú nhìn sang bên tòa nhà bên kia, cố đọc xem hôm nay những người bên đó đã viết nên từ gì. Cũng vẫn là căn phòng đó, khi tôi ngồi bên góc bàn để laptop, gác hai chân lên mặt bàn, mở Mây của Đỗ Bảo lên nghe, ngửa lưng ra sau và nhìn ra ngoài, thì chỉ còn một khoảng màu trời và những đám mây muôn hình vạn trạng. 

Tôi còn nhớ, căn phòng sau cùng của tôi ở Melbourne, với hẳn hai chiếc cửa sổ cao gần tới tận trần nhà và bên ngoài là cả một khoảng balcony trọn vẹn. Nhìn ra ngoài ô cửa số ấy, tôi thấy những lớp nắng thả mình trên sàn gỗ ban công cũ kĩ, con phố nhỏ vắng người, cửa tiệm sơn màu đỏ tươi đối diện bên đường, và màu trời xanh ngắt đối lập. Tôi còn nhớ như in, một buổi sáng của một ngày nghỉ nào đó, tôi thức dậy trời đã sắp trưa, mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ là cả một màu trời xanh đến kì lạ. Có lẽ, lúc đó tôi đã cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng cũng hạnh phúc lắm, mắt tôi có lẽ đã mở thật nhanh thật to hơn bất kì một thời điểm thức giấc nào khác. Và tôi bật dậy, tìm chiếc máy ảnh và bấm lấy bấm để. Tôi chỉ sợ rằng, khoảnh khắc đấy sẽ trôi đi mất và một ngày nào đó sau này, tôi sẽ quên mất cái sự đẹp đẽ đến mức không tưởng này. Và thú thực, tôi không hề nói quá, đó là bầu trời đẹp nhất tôi từng thấy cho đến tận bây giờ. Để rồi tôi tự hỏi, liệu những người có mặt tại Melbourne vào cùng thời điểm đó có nhìn lên bầu trời hay không? Nếu có, họ có thấy bầu trời đẹp và đẹp đến mức mà tôi nhìn thấy hay không? Và liệu với họ, đó có phải là bầu trời đẹp nhất họ từng thấy hay không? Có lẽ có với một vài ai đó. Có lẽ là không với số còn lại. 

Tôi còn nhớ, một trong những căn phòng đầu tiên tôi chuyển tới ở Kingston, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể thấy một cái cây lớn. Phòng tôi ở tầng 3, chiều cao có lẽ đâu đó bằng với cái cây nọ. Mỗi lần nhìn ra bên ngoài là có thể nhìn thấy bao trùm mọi thứ diễn ra với cái cây. Từ mấy chú chim bay qua liệng lại trên cành cây, rồi tới mấy bạn sóc trườn lên trườn xuống, ngó nghiêng ngang dọc, và rồi lá xanh, lá vàng, tới ngày trụi lá, rồi tuyết đọng trên cành, cho tới lúc tuyết tan. Tất cả những điều đó, tôi đều được tận mắt chứng kiến, chậm rãi, từng chút từng chút một. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra điều kì diệu của việc có thể nhìn ngắm một cái cây từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Cảm giác như một người bạn vậy, ở bên nhau suốt xuân - hạ - thu - đông, nhìn thấy nhau lớn lên, nhìn thấy nhau thay đổi. 

Nơi cửa sổ căn phòng tôi đang ở cũng có một cái cây như vậy. Chỉ có điều cây si sống ở Việt Nam, nên hạ qua đông tới gì chỉ thấy một màu xanh, thi thoảng mấy em lá rụng rơi, đúng đợt mưa bão thì cành nọ cành kia xiên xẹo lả lơi lượt thượt một chút buồn. Đùa thôi, chứ thực ra, những ngày nắng nhìn ánh sáng len qua những tán lá mới thi vị làm sao. Rồi thì, những ngày gió, lắng nghe tiếng rì rào xô đẩy nhau như múa như hát của lá của cành, cảm thấy như vạn vật đều bình yên. Cả những ngày mưa, tiếng rào rào hay rả rích bởi những giọt nước chọn những tán lá làm chỗ nghỉ chân chớp nhoáng rồi mới thả mình về với đất, đẹp mà thơ lắm,...liền chỉ muốn cuộn mình lại vào chăn rồi ngủ tiếp tới ngày nắng lên! 

Để kết lại bài tập làm văn này với đầy đủ ba phần như học sinh mẫu mực, xin được phép dùng lại một đoạn tự viết ra từ lâu lẩu lầu lâu mà vẫn là lời đáy lòng thời hiện tại. Có một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho một ai đó sự khác biệt của những khung trời ở mọi nơi mà tôi đã tới. Và hi vọng, người đó, vào ngày đó (và nhiều ngày sau nữa), sẽ chịu lắng nghe tôi kể và sẽ muốn cùng tôi đi tới những nơi đó và cả những nơi khác nữa, chỉ để nhìn thấy sự khác biệt của những vùng trời. Và vì lẽ đó, tôi hứa sẽ trân trọng người đó thật nhiều. 

No comments:

Post a Comment

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.