Dec 6, 2013

5 days til 21.

If you can't write it long then try to write it short. It's better to let things out of your head, rather than swallowing everything all at once. There is a few things I've been thinking lately. First is about where I would want to live after graduation. I know I've been thinking about that for-ever. And yes, I still don't know for sure what will actually happen. I'm just such a dreamer. I dream about here and there. All I've ever done is to let my mind fly across the stars, the clouds and the whole damn huge galaxy. It's not certain what I will be doing nor what I'm actually doing. Yeah I know, but that's the life I'm living. That's simply how I deal with reality and existence. Sometimes, things seem so unreal that my head can't really feel it or know how to cope with it. Melbourne has always been one of the places I love the most. To be honest, I miss that place so much, I miss the long walk I could continue forever under that blue blue sky and the falling leaves. I miss my friends and the years I spent there. There's something so lovely about it. Every now and then whenever I see a picture taken in Melbourne, I could feel like holding my breath for a good few seconds. But then, somehow I remember the 17-year-old me used to say that, "Melbourne is real nice but for a young person, it's not really alive". I think, back then I preferred Saigon over that. Maybe that's still how I feel. Maybe after all, Melbourne is still real nice but without the right people, it might not be so right anymore. And yes guess what, I still haven't done a single good project for my final year, and all I've been thinking about is the life after it. Such a loser, I am.

I'm going to be 21 soon. There's something not quite right about that. I've always been thinking about how I would be at the age of 21 (and 22, 23 and even older). 5 years ago, I must have thought of myself being all this and that, done this or that, and getting this and that. It's weird though, thinking that I'm actually turning 21 and still haven't done as much as I wish myself have done. Well, but you know what, I haven't even tried that hard (well, not as hard as I should be, at least!) so how could I have the rights to be disappointed or sigh? It's me who haven't done the planning properly, who haven't follow all these plans correctly, who haven't been too depressed to actually get my guts to work. Somehow, at the age of 'turning 21', I feel more relaxed than ever. It's my third year, I'd say it's the most important year of my entire education journey so far. But I don't even look a bit concerned. It says all over my face that "I don't give a damn". Sure, I guess it's not the right attitude to pull off at such an important moment. Still, I can't help. A part of my brain keeps me hanging on with such a rebellious voice. At one point (hopefully real soon), I'll get myself together and start working my ass off, and all I will ever know is focus, focus and focus.

"Hey you, no, you, no one else but you! Think less and do more! Real work pays off after all. If you put your life on the line then you'll know what you actually can do. Win this game and laugh real hard. Why? Because you could do it and you fucking deserve this chance. Live more. No regrets."

Sep 5, 2013

a little bit of change.

Sau mỗi chuyến đi đâu đó trở về, tôi lại có cái cảm giác muốn đặt tay lên bàn phím và gõ ra vài ba câu chữ nào đó. Nếu là cách đây 5 năm trước, có lẽ tôi đã viết ra được cả vài trang dạt dào đủ thứ cảm xúc sau mỗi cuộc hành trình. Bây giờ thì khác, một phần bởi vì đã lâu lắm rồi không viết. Họa là nếu có thì cũng không viết dài và không viết nhiều như ngày trước nữa. Một phần khác, cũng có thể là do nhiều điều suy nghĩ chật chội, rối ren quá nên mới ngại viết ra.

Mới hôm bữa quyết định cắt đi 17cm tóc. Bảo dài thì chắc cũng chưa phải là dài, so với những người nuôi tóc mấy năm rồi cắt phăng một bữa. Nhưng đại ý là đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nuôi được tóc dài đến như thế. Ngày bé thì tóc lúc nào cũng ngắn ngủn vì bố cứ thấy tóc dài xong để lòa xòa, rối bung, nên lại đem đi cắt. Lúc lớn lên thì bởi vì, tóc chỉ hơi dài chút chút thì đã bắt đầu thấy chán, mà chán thì phải thay đổi, thay đổi dĩ nhiên là phải cắt. Lý do cắt tóc lần nào cũng chỉ có một: chán! Nhiều khi tóc mình mà người khác cứ xúm lại khen chê đủ điều. Có người còn tiếc giùm luôn cho cả đoạn tóc dài nuôi mãi mới được. Nhưng dù sao thì, một khi đã quyết thì không bao giờ có chuyện phải tiếc, nhỉ?

Ừ, tóc thì chẳng tiếc đâu. Nhưng người thì, đôi khi cũng có chút gì đó, gọi là 'tiếc' chắc cũng không sai mấy. Có một nhân vật 'cậu bạn' huyền thoại từng được xuất hiện với tần suất chóng mặt trong truyện ngắn, truyện dài và mấy dòng tản mạn của tôi. Cậu bạn rất thân một thời. Ăn sáng cùng nhau, gọi nhau dậy đi học, nhắc nhau mặc áo ấm, chờ nhau tan học về, trốn khỏi kí túc xá đi ăn khuya, để rồi đi bộ đến mỏi chân trên những con phố dài và lan man mười tỉ câu chuyện không đầu không cuối. Vài năm sau này, khi nhìn lại, tôi vẫn nghĩ đó là một trong những tình bạn đẹp nhất mà tôi từng có được. Với chuyện này, tôi vẫn còn chút nặng lòng, một chút 'tiếc' vì đã tự mình tuột mất thứ tình cảm đáng trân trọng ấy.

Nhưng mà, tiếc thì cũng chỉ là một chút thoáng qua vậy thôi. Cũng như chuyện, tôi 'bỏ' Melbourne để chạy đi tìm giấc mơ London. Hay là rất nhiều những sự lựa chọn vào những giao điểm của cuộc đời mà tôi đã quyết định. Đúng hay sai, tiếc hay không tiếc, thì tất cả cũng đã rồi. Chẳng ai có thể hô thời gian quay trở lại được thêm lần nữa. Và cứ cho là thời gian quay trở lại được đi chăng nữa, nếu đặt tôi trở lại vào thời điểm đó, gặp tình huống đó, liệu tôi có thể lựa chọn lại một lần nữa được hay không? Hay là khi ấy, tôi sẽ chợt nhận ra rằng, mọi việc trên đời đều có nguyên do của nó, và sự lựa chọn có phần hơi 'tiếc nuối' của tôi thực ra không hề đáng để nuối tiếc?

Cái bánh ngon mấy, giữ khư khư rồi cũng hỏng, còn ăn rồi cũng hết. Mà có khi, chưa kịp ăn hết đã thấy ngán lắm rồi.

Aug 4, 2013

thanh niên nghiêm túc mang trái tim bánh bèo.

Vẫn là cái cảm giác có quá nhiều thứ để lo nghĩ, có quá nhiều thứ để viết ra. Nhưng mà thôi, viết được tới đâu hay tới đó vậy.

Càng lớn lên thì càng viết ít lại. Nếu dùng lý do bận rộn thì e rằng không hợp lý, bởi vì mấy dòng chữ thôi thì lấy làm gì nhiều thì giờ. Nếu dùng lý do chữ nghĩa dần dần cũng bay hết rồi, thì lại là ngụy biện quá. Có lẽ là bởi vì, tâm trí rối bời quá, trong lòng ngổn ngang quá, con chữ từ đó mà cũng rời rạc, rối bung hết cả. Mà người lớn (hơn) rồi thì lại cứ ngại ngùng nhiều quá, e sợ nhiều quá. Sợ rằng suy nghĩ của mình dù có viết ra rồi cũng không thể sắp xếp cho tròn trịa được. Sợ rằng nếu viết hết ra thì bản thân sẽ không thể đối mặt được với từng chút từng chút trong đó được. Mà thực ra, muốn viết ra cũng khó lắm, bởi cứ viết tới đâu thì ý nghĩ lại luẩn quẩn tới đó. Bởi vì cảm thấy rối ren quá mà cứ viết vài dòng ra rồi lại thôi.

Có một dạo, tôi viết rất nhiều, truyện vui có, truyện buồn cũng có. Có người bảo rằng tôi viết truyện vui hợp hơn truyện buồn. Tôi cũng coi đó là lời khen 'đắng'. Có lẽ, cái đó là bản năng sống. Việc này cũng giống như, có khi đang mệt mỏi thở dài não nuột ở một góc nào đó, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, thì sẽ lập tức đứng dậy, gạt nước mắt, nhảy ra trước mặt người đó, cười toe toét và nói mấy lời trêu chọc. Cũng giống như việc, tôi tự cảm thấy bản thân hợp với việc nói mấy lời mạnh mẽ, cao ngạo hơn là những lời mềm yếu thật lòng. Một phần bởi vì, bản năng của tôi không cho phép bản thân mình được trở nên yếu đuối trước mặt người khác. Một phần khác là bởi, tôi lo sợ rằng mọi người sẽ không thích con người của tôi trở nên như vậy. Thì vốn dĩ, người ta cũng đã thích truyện vui hơn truyện buồn rồi cơ mà. Có lẽ, tôi đúng là chỉ hợp những việc vui vẻ như vậy, không được phép buồn bã.

Cũng lâu lắm rồi, tôi không viết gì mấy, không nói năng gì trên blog cá nhân, không ghi chép nhiều trong cuốn sổ tay kề bên người. Trước đây, có những thời điểm, tôi viết mỗi ngày, tiếng mẹ đẻ, tiếng mẹ nuôi gì gì cũng được sử dụng triệt để. Hết viết lan man tâm sự, lại viết tới truyện ngắn rồi truyện dài. Vào một khoảng thời gian nào đó, tôi đã từng cảm thấy như viết lách là hoạt động duy trì nguồn sống. Rồi thì ai cũng biết, tôi càng lúc viết càng ít. Mỗi lúc bế tắc, thay vì tập trung nhìn vào vấn đề và để rồi cứ viết hết ra, tôi lại tìm cách trốn chạy bằng cách vùi đầu vào những công việc (tương đối) vô ích khác. Những việc kiểu như xem phim dài tập, đọc tiểu thuyết nhiều chữ-ít tình tiết, hoặc ngắm mây trôi trong khi nghe đi nghe lại 'Let it die' sầu thảm đến vài trăm lần. Và mỗi lần như thế, dù có biện minh đi thế nào chăng nữa, tôi cũng thừa hiểu là việc đọc hết 375 trang của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũng chẳng làm tôi thấm thía những sự vụ luẩn quẩn trong đầu mình là mấy. Ừ thì thế, nhưng mà tôi vẫn phải đọc, vẫn phải xem, vẫn phải nhắm mắt, bịt tai mà chạy trốn những dòng suy nghĩ rối bời cùng những áp lực quá đỗi ngổn ngang. 

[Tôi ghét phải nghĩ, mình phải trở nên thành công, phải làm được cái này và cái kia. Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời cho riêng mình. Sau này, tôi muốn có một căn gác mái với cái cửa sổ trên trần, những cuốn sách vứt lăn lộn mỗi góc một cuốn, những mảng màu vẽ nằm trên sàn gỗ, những thùng mỳ tôm xếp chật tủ bếp, những miếng vải và những bộ quần áo vẫn còn đang dở dang tay cắt...Và lúc ấy, tôi sẽ tự pha một cốc hot choc, bật chiếc tivi màu 21 inch kiểu cũ lên và xem Breakfast at Tiffany's.]

Những dòng trên xuất hiện trong một cái note được tôi viết vào ngày 15 tháng 8 năm 2010. Tính qua loa thì cũng đã 3 năm rồi. Thời gian quả là trôi nhanh hơn chó chạy ngoài đồng. Tôi nhớ rằng, mình đã mất rất lâu để có thể tạm thời gấp gọn gàng những suy tính của mình và để tạm quyết định việc mình sẽ làm và nơi mình sẽ đi vào thời điểm đó. Mỗi khi đọc lại những dòng này, tôi lại có chút ngạc nhiên, một chút thán phục với bản thân khi viết ra những dòng đó. Thực sự là tôi đã nghĩ như vậy sao? Thực sự là tôi của ngày đó đã (chỉ) muốn như vậy sao? Thực sự là tôi đã từng cương quyết với giấc mơ của mình như vậy sao? Thế thì hẳn là, tôi của bây giờ đã quá yếu đuối, quá bé nhỏ rồi. Dĩ nhiên, 3 năm không phải một khoảng thời gian ngắn ngủi, có quá nhiều chuyện đã xảy ra. Nhiều tới nỗi, không có bất cứ một ai trong cuộc đời tôi có thể biết được phân nửa những mệt mỏi, buồn bã và áp lực đã từng ghé đi ghé lại cuộc sống của tôi trong những năm tháng này. Ừ nhưng mà thôi, biết rồi để mà làm gì, đến tôi còn chẳng muốn biết chuyện của mình, thì đâu cần ai khác phải biết thêm. Thực ra, chỉ cần có ai đó, để tôi có thể thở dài một cái và nói một câu thật lòng rằng tôi đang mệt mỏi. Thế là đủ lắm rồi. 

Nhiều lúc tôi nghĩ, bản chất tiết kiệm mang chút 'đồng nát' của tôi có lẽ là một phần lý do để cho tôi thêm phần đau đầu. Tiêu xài tiết kiệm thì hẳn là tôi đã quá được 'tiếng' trong đám bạn bè. Nhưng đến cả những thứ như giấy gói quà, tờ tiền mừng tuổi của đứa bạn cũ, chiếc điện thoại cục gạch 5 năm rồi không dùng nữa, tôi cũng giữ đến bây giờ. Là bởi tôi trân trọng mỗi vật dụng, mỗi ý nghĩa, mỗi kỉ niệm, mỗi câu chuyện đi kèm theo những vật dụng đó. Nhưng, nhiều lúc chẹp miệng nghĩ lại, tôi tự hỏi mình, liệu như vậy có phải là nặng lòng quá hay không? Cũng mang tinh thần này vào việc sử dụng máy ảnh phim, một cuốn phim 36 kiểu mà tôi cứ e dè, chụp tới cả năm mới hết. Có lẽ, tôi nên bắt đầu hiểu ra rằng "phim cũng như tuổi trẻ ấy, đều dùng để lãng phí mà"!  

Apr 16, 2013

places i've been to.

Định viết một chút gì đó về thành phố này và những nơi đã đi qua.

Hà Nội là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Kỉ niệm ở nơi đó hẳn có rất nhiều. Mẹ và gia đình, những người tôi thương yêu nhất, đều ở đó. Nên lý do để tôi yêu và nhớ mảnh đất ấy là rõ ràng. Chỉ có điều, nếu để tôi có thể tưởng tượng về một tương lai của mình ở thành phố đó, thì trước giờ hình như chưa từng tồn tại. Tôi có thể nhìn thấy mình quay trở lại mảnh đất gắn bó, quay về ngôi nhà ấm có mẹ và gia đình thân thuộc, loanh quanh những góc phố, những quán ăn đã trở đi trở về không biết bao nhiêu lần với bạn bè, chiến hữu. Tôi cũng có thể thấy mình lặp đi lặp lại những điều trên ở thành phố đó trong một vài năm, là những năm gần trước mắt hay những năm xa hơn chút nữa. Nhưng, việc mường tượng về một tương lai lâu dài ở nơi tôi sinh ra thì tôi nghĩ tôi đã từ bỏ lâu lắm rồi, hoặc có khi còn chưa bao giờ bắt đầu.

Sài Gòn thì lại khác. Lần đầu tiên đặt chân tới thành phố đó, tôi đã có cảm giác gần gũi và yêu thương vô cùng. Ngay từ lúc đó, tôi đã mơ mộng về việc được ở đó, mãi mãi. Chí ít là khi đó, tôi đã ao ước được mặc đồng phục đẹp, có sân bóng rổ trong trường cấp 2 và được đi học vẽ - múa - hát đủ thứ ở nhà văn hóa như các bạn nhỏ ở thành phố ấy. Quan trọng hơn cả, tôi đã ao ước được ở gần bố và được bố đưa đi học. Dĩ nhiên, chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng tôi vẫn nhớ, tôi đã từng khao khát điều đó như thế nào. Đến bây giờ, tôi vẫn yêu Sài Gòn như vậy. Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy bầu trời đầy nắng, dòng xe cộ hối hả, những con đường thênh thang nối tới những hẻm nhỏ bất tận. Đã có thời điểm, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình ở thành phố đó, những ngày sau này, dài lâu, tự do và bình yên.

Melbourne của tôi có cái gì đó 'Âu' hơn 'Úc'. Ai đã từng tới đây và tới những nơi khác ở Úc, có lẽ sẽ hiểu điều tôi nói. Hoặc có lẽ không, có lẽ chỉ tôi cảm nhận vậy. Trước khi đặt chân tới Melbourne, tôi đã có cảm giác tôi sẽ thích nơi này. Chẳng vì lý do gì cả. Tôi nghĩ, đó đơn thuần là một thứ linh cảm mà con người và nơi chốn, bằng một cách nào đó mà có được sự gắn kết này. Hoặc có lẽ, lúc đó, với một học sinh trung học, việc được ra đi tự nó đã là một điều kì diệu và tốt đẹp. Tôi đã không lầm. Ít nhất là cảm nhận của tôi vào thời điểm đó đã chứng mình là tôi không lầm.

Tôi vẫn còn nhớ. Ngày đầu tiên tôi đặt chân tới Melbourne, trời se lạnh, mưa lất phất. Trong không trung, tôi cảm nhận mùi gió trong lành và dễ chịu. Khi vừa bước chân xuống khỏi xe taxi, tự kéo lê chiếc vali lên mấy bậc thang, nhìn xung quanh, tôi đã tự nhủ với bản thân: 'Nơi này hẳn là dành cho mình rồi'. Nói không ngoa, tôi vẫn cho rằng Melbourne là nơi tôi bắt đầu trưởng thành, hoặc chí ít là góp một phần không nhỏ vào sự lớn lên của tôi. Với tôi, Melbourne rất đẹp. Tôi tin chắc tôi đã từng yêu thành phố ấy rất nhiều. Bởi lẽ, tôi vẫn nhớ rất nhiều lần, tôi bước đi trên những con đường của Melbourne và tưởng tượng về một ngày tôi sẽ ở lại với mảnh đất này, bước đi tràn ngập yêu thương và nhiều nhiều điều đẹp đẽ nữa. Dĩ nhiên, điều đó chưa xảy ra, ít nhất là tính tới thời điểm hiện tại. Đã có quá nhiều lần, tôi muốn ở lại với thành phố đó. Tôi đã từng có cả những kế hoạch về việc học đại học, rồi đi làm, rồi kinh doanh, rồi gặp gỡ một chàng trai bình thường, rồi rảo bước cùng người con trai đó dọc con sông Yarra. Chỉ bấy nhiêu thôi, chắc cũng đủ chứng tỏ rằng tôi yêu mảnh đất ấy như thế nào. Mặc cho, tôi cũng biết tôi từng phát chán với thành phố đó biết bao nhiêu lần. Nhưng tôi nghĩ, tình yêu thì phải vậy, phải có những lúc yêu đương cuồng nhiệt, phải có những lúc chán chường mệt mỏi, nhưng quan trọng là phải trân trọng mọi cảm xúc của mình.

London thì khác. Thành phố này chính là giấc mơ thời niên thiếu của tôi. Thế nhưng, tôi đã đắn đo không biết bao nhiêu lần mới quyết định đến nơi này. Có lẽ, sau những năm tháng ở Melbourne, có cái gì đó đã thay đổi tôi, khiến tôi cảm thấy rằng 'ở lại đây cũng rất tốt'. Dù sao đi chăng nữa, cuối cùng, tôi cũng đã rời đi, cũng đã đến được với giấc mơ một thời của mình. Nói gì thì nói, cũng có những lúc tôi cảm thấy rất yêu thành phố này. Tôi thích mùa hè của London với trời xanh mây trắng, với những con đường lên xuống trải khắp ngoại ô nơi tôi ở, và những lúc mây lớn thật lớn, khiến chúng tôi cứ ngỡ rằng bầu trời London thật gần với mặt đất. Chỉ có điều, mùa đông thì lại quá lạnh. Mà tôi thì ghét trời lạnh. Vì thế mà bớt yêu London đi nhiều chăng? Dù gì cũng phải thừa nhận, thành phố này đối với tôi có lẽ là thành phố của những trải nghiệm. Nếu tôi chưa từng tới đây, chưa từng học ngành tôi đang học, học ở nơi tôi đang học, học với những người tôi đang học, quen biết những người tôi đang quen biết, làm những việc tôi đang làm, và nhìn thấy những điều tôi đang nhìn thấy, tôi chắc chắn sẽ phải hối hận rất nhiều. Thật sự là như vậy.

Đã có lúc nào tôi mơ mộng về việc được ở lại với London chưa? Hẳn là cũng đã có rồi, mặc dù tần suất thì ít hơn hẳn so với giấc mộng ở lại Melbourne, nhưng không phải là chưa từng có. Chỉ có điều, giống với Hà Nội, tôi không thể hình dung mình sẽ ở lại đây mãi mãi. Có thể là đôi ba năm, dăm bảy năm gì đó trong tương lai vậy thôi. Bởi, tôi cũng mê quá việc 'London gần như cái gì cũng có' và bởi những ngôi nhà cottage ở ngoại ô, ngay sát bên studio của tôi mà mỗi khi rảo bước ghé qua, đều muốn được một lần bước vào và sống luôn ở đó với một gia đình ấm cùng của riêng mình. Nhưng mà để ở mãi thì chắc là không nổi, vì London lạnh quá, lạnh không chịu nổi. Trừ khi, có điều gì đủ ấm áp để chặn được cái lạnh giá mùa đông này.

Cũng có những thành phố khác, tôi chỉ kịp tới chào hỏi, chẳng kịp ghé lại lâu và cũng chưa có dịp để quay trở lại nhiều, nhưng cảm xúc thì cũng có để kể. Như Thượng Hải, từ trước khi ghé thăm, tôi đã có cảm giác mình sẽ thích thành phố này. Và quả thực là tôi đã thích thành phố đó, tương đối nhiều. Có cái gì đó khá thân thuộc ở nơi đó. Có lẽ là vì như này, những bộ phim tôi yêu thích lấy bối cảnh của Thượng Hải rất nhiều. Vì lẽ đó mà tôi cho rằng mình đã biết phần nào về thành phố đó chăng? Đó là một thành phố đẹp, đủ đẹp để tôi muốn quay trở lại. Hay như Berlin, tôi không quá hi vọng vào chuyến đi. Tôi luôn có cảm giác Berlin rất ảm đạm và xám xịt. Sự thực là, vừa bước xuống sân bay, tôi đã phải thốt lên rằng, 'thành phố này trông thật buồn bã'. Nhưng đằng sau cái sự buồn bã đó là màn đêm không nghỉ. Trong cái sự im ắng của thành phố là sự náo nhiệt hiếm thấy. Và có lẽ vì vậy, tôi thích Berlin như thế. Dĩ nhiên, những cái thích này chỉ là thích, đủ thích để nghĩ tới việc trở lại đó, trải nghiệm lại những gì mình từng cảm thấy, và để khám phá thêm những gì mình chưa kịp khám phá. Còn để sống, để ở lại thì là chuyện khác. Nhưng tôi từng nói thế này, nếu ai đó cho tôi cơ hội tới một thành phố xa lạ để làm việc và trải nghiệm, tôi không nghĩ mình có quyền để từ chối. Đơn giản là, tôi nghĩ rằng khi mình còn đủ trẻ, đủ khỏe và có cơ hội, nhất định phải đi, đi đâu cũng được, miễn là đi.

Trước đây đã là như vậy. Bây giờ vẫn vậy. Và sau này hi vọng cũng sẽ vậy. Sẽ đi và tiếp tục đi. Sẽ yêu và tiếp tục yêu.

Apr 1, 2013

'đủ'.

Trên đời này, có lẽ khó nhất là biết thế nào là đủ. 

Khi tôi lên 3, được về quê với bà ngoại và dì, được chị họ dắt đi chơi quanh làng, và không phải đối mặt với những người lớn và những đứa trẻ méo mó ở trường mẫu giáo đồng nghĩa với sự vui vẻ. Mỗi lần nghe ai đó nói về việc họ muốn trở lại tuổi thơ, nơi trường mẫu giáo, cấp 1, tôi đều không chắc lắm ý của họ là gì. Đối với tôi, đó là cái thời kì tôi chán ghét nhất. Nếu có thể, tôi sẵn sàng dùng những từ ngữ nặng nề hơn để nói về khoảng thời gian đó. Nhưng tôi cố gắng và sẽ cố gắng không làm như vậy, chỉ đơn giản bởi vì tôi muốn bản thân mình quên đi những kí ức và cảm giác tiêu cực ngày đó. 

Khi tôi lên 6, được ở nhà và ngủ một giấc dài là ước mơ to lớn. Giáo viên lúc đó là những con cọp khổng lồ. Tập vở là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Bạn bè là một cụm từ xa xỉ. Tôi không nghĩ tôi đã từng có bạn trong khoảng thời gian đó. Chỉ có những đứa trẻ con xấu xí luôn tìm cách bắt nạt tôi. Tôi không chắc lúc đó tôi có muốn phản kháng hay không. Nhưng giờ khi nghĩ lại, tôi ước gì lúc đó có một ai bảo tôi hãy phản kháng và cho tôi cái sức mạnh để phản kháng. Sau này, điều đầu tiên tôi muốn dạy con cái mình là làm sao để tự bảo vệ bản thân. Chắc chắn tôi sẽ không dạy chúng làm tổn hại người khác, nhưng nhất định phải học cách đừng để người khác làm tổn hại mình. 

Khi tôi lên 8, được bố chở đi học là cái gì đó huy hoàng lắm. Thực ra, tôi cũng chẳng đếm số lần tôi cảm thấy sự huy hoàng đó. Hoặc là việc đó chưa hề xảy ra đến lần thứ 2, và vì tôi sợ bản thân sẽ buồn nếu nhớ ra điều đó, nên cũng chẳng dám đếm. Tôi nhớ có một lần tôi đã từng rất ghen tị với chị gái, chỉ bởi vì chị được bố chở bằng xe đạp đi mua thức ăn. Với tôi lúc ấy, việc đó thật kì diệu và tôi cũng rất muốn được như vậy. Hồi đó, ở trường tôi có một thằng bé nọ, con của một chú diễn viên truyền hình. Những đứa bé khác tị nạnh với nó vì nó có bố là người nổi tiếng, ai cũng biết mặt, biết tên, lại còn được bố chở bằng xe máy gì đó trông rất to và xịn. Tôi cũng từng rất ghen tị với nó, nhưng chẳng phải vì những lý do trên, mà bởi vì ngày nào nó cũng được bố đưa đi, đón về, được bố cầm cặp, được bố mua sữa, mua xôi. Ngày nào cũng vậy. 

Khi tôi 12, được điểm cao, được khen ngợi, được 'thăng chức' trong lớp, trong trường là điều tôi cố gắng. Tôi muốn bố mẹ có thể tự hào về tôi một chút. Tôi muốn bản thân mình có lý do để ngẩng cao đầu bước đi. Cũng không chắc vào lúc đó, tôi đã làm việc này tốt tới đâu. Chỉ biết rằng, tôi lúc đó học cũng được lắm, vì đã có người đặt niềm tin vào tôi, cho tôi cơ hội để làm được những việc tôi của trước đó không nghĩ mình có thể. Sau này nhìn lại, tôi mới thấy những năm tháng này chính là một trong những điểm mốc thay đổi con người tôi. Tôi cũng thầm cảm ơn những con người tôi đã may mắn được gặp vào những ngày tháng ấy.

Khi tôi 14, được làm một cái gì đó ra tiền là cả thế giới. Chưa bao giờ bố mẹ để tôi phải đến mức thiếu thốn về vật chất, nhưng từ khi biết nhận thức, có một mối liên hệ nào đó giữa tôi và cái nghèo khiến tôi rất thấm thía. Tôi của lúc đó đã từng tin rằng, tiền là tất cả, và trở nên giàu có đồng nghĩa với thành công. Tôi thèm khát và háo hức chứng minh bản thân mình. Hàng loạt kế hoạch kinh doanh được thực hiện và thất bại rõ ràng là mẹ của thành công, mặc cho việc đứa con mang tên 'thành công' đó sau ngần ấy năm vẫn chưa thành hình cho lắm. Chứng minh bản thân lúc đó cũng bao gồm cả việc chống lại gia đình và trường học. Đó là thời kì tôi chẳng sợ ai, chẳng sợ cái gì, hoặc dù có chút sợ thì cũng tỏ ra gan lì vô cùng. 

Khi tôi 16, mọi giấc mơ vẫn đồ dồn về việc nỗ lực cho thành tích trong trường tốt đẹp, kiếm tiền và vốn liếng kinh nghiệm, và những mối quan hệ xung quanh. Sau này, mỗi khi tự thấy bản thân quá kém cỏi, quá ít kinh nghiệm sống, tôi lại nhìn lại mình ở cái khoảng thời gian 15, 16 tuổi này. Tôi tự nhắc mình về việc tôi đã tự tìm nơi ở, tìm việc, lo liệu, xoay xở cho bản thân như thế nào trong những năm đó. Và nếu như thế vẫn khiến bản thân tôi cảm thấy hèn kém thì tôi chả hiểu tôi nên tự tát vào mặt mình bao nhiêu lần để có thể thêm chút tự tin nữa, tôi ạ. 

Khi tôi 17, tôi đã ước cho thời gian quay trở lại. Năm đó, bà ngoại tôi mất. Tôi chưa bao giờ nhận ra việc đó sẽ xảy đến. Những năm trước đó, tôi đã quá bận rộn với việc chứng tỏ bản thân mình, tôi đã không bao giờ dành đủ thời gian để nghĩ về bà, để về thăm bà. Ngày đó hình như tôi đã không khóc quá nhiều. Bởi lẽ nhìn thấy những người tôi yêu thương trở nên yếu đuối, tôi cảm thấy mình phải mạnh mẽ, phải trở thành chỗ dựa, phải không được khóc. Đó cũng là thời điểm khiến tôi nhận ra thời gian quả thực trôi đi rất nhanh và cuộc sống vốn dĩ rất vội. Bà là một trong những người quan trọng nhất đối với tôi. Vì lẽ đó, tôi thực sự không biết phải phản ứng như thế nào trước sự ra đi của bà vào thời điểm đó.

Khi tôi 18, được thở và tìm lại nhịp thở của mình là tất cả những điều tôi muốn làm. Trong suốt một khoảng thời gian dài, tôi đấu tranh với chính bản thân mình, với một vài ba chuyện gia đình, cá nhân. Tôi cố gắng tìm ra đường đi đúng đắn cho mình. Tất cả câu hỏi chỉ xoay quanh việc tôi sẽ phải làm gì với cuộc đời mình. Kết quả là tôi đã khá tự tin và vui vẻ với sự lựa chọn của mình. Ít nhất là trong khoảng thời gian tôi 18 tuổi. 

Giai đoạn cuối 18 cho tới tận gần 20, tôi cảm nhận việc đánh mất mình ở đâu đó. Có cái gì đó không đúng, không ổn. Rất nhiều chuyện xảy ra, nhiều hệ lụy tất yếu. Tôi hoang mang hơn tất thảy những khoảng thời gian trước đó. Tôi không viết nhiều như tôi đã từng viết những năm trước đó. Tôi không nói nhiều như tôi đã từng nói những năm trước đó. Có quá nhiều thứ khiến tôi phải dè chừng và mơ hồ. Những lo lắng, những áp lực của tuổi trẻ lại ập đến. Ngay khi tôi tìm được câu trả lời cho một vấn đề, một vấn đề khác sẽ lại chạy tới. Việc phải trở nên giỏi giang và thành công không còn là mục tiêu, mà là cả một gánh nặng. Và bản thân thì lại cảm thấy thiếu tự tin vô cùng. 

Đến một lúc nào đó, tôi muốn có thái độ sống của tuổi 14, sự trân trọng yêu thương của tuổi lên 8 và những trải nghiệm của bây giờ và nhiều năm sau. Có một ngày nào đó, tôi muốn tự phản kháng với mọi áp lực tôi tự ném lên vai mình: 'Thành công là cái đ' gì thế? Có khiến tao vui được không?'

Thôi. Đi ngủ. Một giấc ngủ buồn rầu nhưng sẽ cố vui. 

Mar 30, 2013

Mar 28, 2013

when my camera was once broken and chị Bông.


Around April/May 2012. London. Bông's old room. On the way to do our Outdoor project (with Ana and Caroline).

Feb 14, 2013

black.


"Black is modest and arrogant at the same time. Black is lazy and easy - but mysterious. But above all black says this: ‘I don’t bother you - don’t bother me'." [Yohji Yamamoto]

Jan 31, 2013

gió.

những ngày gió lớn, nắng ấm, mây trắng ngập trời xanh như thế này, làm tôi cảm thấy như có niềm vui lớn lao. chỉ tiếng lá rì rào trong gió nhưng đủ làm tôi mỉm cười. khung cảnh này cũng làm tôi nhớ tới The Holiday và câu nói 'don't blow away'. những ngày như thế này cũng khiến tôi có thể ngẩng cao đầu, vui vẻ bước đi, bình thản ngắm những đám lá nhảy múa và những mây trắng chơi trò đuổi bắt.

Jan 23, 2013

bình yên.

Đôi khi, em chỉ ước có một người ở đó. Đủ để khiến em tin tưởng, đủ để khiến em chân thật, đủ để khiến em  gục vào ngực anh mà khóc. Em sẽ không tựa vào vai anh đâu, vi em khóc rất xấu và em không mong anh nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của minh (binh thường em đã đủ xấu rồi). Những lúc em mệt mỏi, có thể chẳng cần nói gì, cũng chẳng cần anh hỏi han nhiều. Những lúc đó, chỉ cần anh ôm em vào vuốt tóc em, và thế là đủ rồi. Vì có những nỗi buồn, em chẳng biết phải kể từ đâu, có những điều khiến em mệt mỏi mà em chẳng thể nói nên lời. Chỉ là những điều này đôi khi khiến em muốn vỡ òa ra trong làn nước mắt. Sau này, em hi vọng rằng, anh ở đó. Người phụ nữ nào cũng vậy, mạnh mẽ, độc lập là mấy. Cuối cùng, trong thâm tâm, vẫn chỉ mong chờ một chốn bình yên. 


Jan 19, 2013

mây.

Mỗi khi nghe lại những giai điệu của Đỗ Bảo, tôi lại có cái cảm giác 'hồi tưởng' về những ngày trước và nghĩ ngợi về những ngày sau. Tôi vẫn luôn nghe những 'Mây', 'Bài ca tháng 6',...và nhớ về khung cảnh của tôi những ngày 4 năm trước khi tôi lần đầu đắm chìm trong những bài hát này. Và tôi cũng luôn tưởng tượng tôi của bao nhiêu năm sau này khi ngồi nghe lại những bài hát này.

Đang ngồi nghe đi nghe lại 'Mây' và nhớ lại những 'mây' mà tôi đã gặp và đã yêu trong những năm qua. Bỗng phát hiện ra rằng, tôi luôn thích nhìn lên bầu trời, nhìn mây trôi. Có lẽ cũng vì thế mà tôi yêu Melbourne nhiều tới vậy. Tôi thích bầu trời mùa hè của London hơn mùa đông của London. Tôi thích bầu trời của Sài Gòn hơn bầu trời của Hà Nội. Tôi thích bầu trời của Thượng Hải hơn bầu trời của Bắc Kinh. Và tôi thích bầu trời của Melbourne hơn bất kể nơi nào tôi đã tới. 

Có một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho một ai đó sự khác biệt của những khung trời ở mọi nơi mà tôi đã tới. Và hi vọng, người đó, vào ngày đó (và nhiều ngày sau nữa), sẽ chịu lắng nghe tôi kể và sẽ muốn cùng tôi đi tới những nơi đó và cả những nơi khác nữa, chỉ để nhìn thấy sự khác biệt của những vùng trời. Và vì lẽ đó, tôi hứa sẽ trân trọng người đó thật nhiều. 


Jan 17, 2013

the outsider.

sometimes, i'm so lonely that i just want someone to talk to me. not someone. you. i want you to talk to me. to stand next to me, to pat my head gently, to kiss on my forehead, to hug me tight. just that. you don't have to tell me that things will be alright. you don't have to say a thing. just be there. for all that, i will cry. not that because it makes me sad. but because i know you are there for me, and even if i fall, it will be less painful when i have you in my life. i hope you will be there. one day. before i'm too tired, too lonely, too sad to live by.

i don't like it when people say they're little broken inside. i don't even understand where that idea comes from. there's absolutely nothing broken inside me. at least, not my soul. if there could be anything possibly damaged, i'll call that health. i simply think that we all change and we change all the time. we gain something. then we lose something. then we lose some more. then we gain some less. that circulation keeps going until the day we stop breathing. it doesn't matter how much we gain and how much we lose. it's about how we feel at that every single stage of our life whenever we either gain or lose something. well basically, i just want to say, you're are not broken, drama bitches.

even though i appear as if i'm quite a social person, i prefer to stay warm in my room, with a cup of tea, some small bites, nice music and few interesting pieces of writing. i don't like people to interfere my thoughts, my world. they could come and join me. i'm ready to spare my time and warmth with them, but if they want me to leave my tent of living and to change to be a 'better kind of person' then no. i'm fine. just fine. i prefer to be alone and peaceful than being forced to change, to live the way i don't want to live. i have this one life to live and i hope i don't have to cry too much, to be stressed too much, to be tired too much.

i'm gonna make a cup of tea now. and then i'll soon off to bed. bye world.

who the fuck wants to fuck with me, you better handle this well. once i get mad, it's hard for me to go back. dear.


Jan 14, 2013

melb.

Dạo này rất vui. Nói chung là thế. Khá vui. Bạn bè vui. Nói chuyện với bạn vui, đi chơi với bạn vui, đi học vui, làm việc vui, ngủ vui, ăn vui, nghe nhạc vui, nghĩ ngợi vui. Chấm chấm chấm, Tóm lại là vui.

Chẳng biết viết gì dù là định viết rất nhiều, nhưng chung lại là chả biết viết gì. Lúc vui vẻ thì nhìn đâu cũng thấy vui vẻ. Lướt qua tumblr đọc mấy cái quote mà suýt cười sặc.

I miss Melbourne so much. Just want to go back there right now. Nhớ từng nơi, từng nơi mình đã đi qua, đã tới. Nhớ từng người mình đã gặp và đã thương rất nhiều.

Đi ngủ sớm để mai đi học. Lại một tuần bận rộn, nhưng hi vọng sẽ thật productive và vui như tuần này.

Jan 4, 2013

clementines.

somehow, i always think that clementines smell like summer. that feeling when i start peeling the clementine while Norah Jones' music is on, is simply beautiful. that feeling reminds me of those summers i went through and those summers i have never been to. i guess we all have that kind of short montage video running over and over again in our head so many times. the memory which did not happen, but somehow lingers so long in our head and starts becoming the real thing. or at least, those images seem to be so familiar, so real that we think we've already been there. that's what i refer to 'those summers i have never been to' but still appears in my mind so often. in that imaginative summer, i lay on the grass, peel my clementine, with my sunnies on, i look at the sky where the clouds do their dance routine. and you are there, next to me, smile happily with your eyes closed. you don't say a word but we both know we're in love. so in love. with us, with life, with this never-ended-summer.

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.