Mar 21, 2012

Mắt nhắm mắt mở. Nắng đã tràn ngập cổ từ bao giờ. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, Yên giật mình nhận ra đã 9 giờ 15, tức là chỉ còn 15 phút nữa cô phải có mặt ở cửa hàng. Một tiếng 'gừ' thoát ra khó nhọc. Cô vẫn nhắm mắt và tay thì nắm chặt chiếc điện thoại. Ước gì đây chỉ là mơ. Cô đã cầu mong là như vậy. Cố gắng hết sức Yên rụi mắt và nhìn thật kĩ chiếc điện thoại trên tay. Vậy là đã rõ. Cô chính thức muộn giờ làm. 

Đã qua 3 phút kể từ khi Yên mở mắt. Cô vẫn bình thản rung chân, mặc cho trong lòng thì đang lo ngay ngáy. Bây giờ, cô có hai sự lựa chọn. Một là bật dậy khỏi giường ngay tức khắc, thay quần áo thật nhanh, ba chân bốn cẳng đạp xe tới cửa hàng và xin lỗi chú chủ quán. Hai là tiếp tục rung chân, nhắm mắt và chìm lại vào giấc ngủ dở dang. Nhưng nếu chọn phương án 2, cô sẽ bị mất lương của cả một ngày và đằng nào cũng sẽ phải xin lỗi chú chủ. Cuối cùng, Yên cũng đưa ra quyết định của mình, phương án 3. Đó là, cô sẽ nhắn tin cho chú chủ cửa hàng, xin lỗi chú rằng cô có việc gấp và sẽ tới làm ca chiều, sau đó sẽ quay lại rung chân, nhắm mắt và ngủ tiếp. 

...

Mar 5, 2012

gatekeeper

Ngoài trời, gió rít điên cuồng. Bỗng dưng, em cảm thấy chán. Là em chán cuộc sống này? Hay em đang chán hiện tại rất đáng chán mà chính em tạo ra? Em không biết nữa.
Nhiều lúc em muốn tự hỏi mình rằng em muốn gì. Em sẽ làm gì để đạt được điều mình muốn. Và rồi sẽ chỉ bước đi không ngoảnh đầu. Nhưng khó quá. Em biết và rất biết em muốn gì của mấy tháng sau. Âý vậy mà em lại không hiểu nổi chính em của thời khắc này.
Có phải thời kì mà lúc nào em cũng cười nói và hài lòng với hiện tại đã qua rồi không nhỉ? Em chỉ đơn thuần là chán ngán tới tận cổ ngày hôm nay. Còn bao nhiêu cái ngày hôm nay nữa mà em phải đi qua để dến được với ngày mai mà em cho rằng là sẽ đẹp và ngọt và sẽ âu yếm em trọn vẹn hơn?
Em còn chả thiết ăn, chả thiết uống. Chẳng thiết làm gì hết. Em chỉ muốn cuộn tròn trong chăn, mặt mở chăm chăm về phía khoảng trời vô tận đang dần tắt nắng chiều và nghe Feist. Những bản nhạc thật hiền và buồn và mê đắm.
Ngay giờ phút này, em chỉ có một ước mơ nho nhỏ. Được về Sài Gòn, để được rong ruổi khắp những con phố đầy nắng, những con hẻm đầy sức sống và ghé lại những quán xá, những nhạc sống về đêm. Em cũng nhớ nhà. Em cũng nhớ Mẹ. Em cũng muốn được ôm Bố em lắm. Em yêu thời trang của em với xúng xính váy áo đẹp, vải vóc và sự tưởng tượng vô cùng. Em yêu kiến trúc với những đường nét muôn hình muôn trạng, vẽ nên những khung nhà mơ ước. Em thèm thuồng được làm những điều em thích và kiếm ra tiền. Có lẽ chẳng phải riêng em, bao nhiêu người sẽ đồng tình với em rằng mùi của tiền cũng rất thơm? Graphics với những concept? Em ngao ngán, Qúa đỗi ngao ngán. Cuộc đời cần quái gì những concept? Chẳng phải những thứ nhỏ bé xinh đẹp và vô nghĩa cũng đã quá đủ? Tâm hồn của một con người đã quá rắc rối. Em chẳng đặng tò mò và quan tâm.
...
Qủa nhiên, Lana Del Rey không thể thay thế Feist.

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.