Mar 21, 2012

Mắt nhắm mắt mở. Nắng đã tràn ngập cổ từ bao giờ. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, Yên giật mình nhận ra đã 9 giờ 15, tức là chỉ còn 15 phút nữa cô phải có mặt ở cửa hàng. Một tiếng 'gừ' thoát ra khó nhọc. Cô vẫn nhắm mắt và tay thì nắm chặt chiếc điện thoại. Ước gì đây chỉ là mơ. Cô đã cầu mong là như vậy. Cố gắng hết sức Yên rụi mắt và nhìn thật kĩ chiếc điện thoại trên tay. Vậy là đã rõ. Cô chính thức muộn giờ làm. 

Đã qua 3 phút kể từ khi Yên mở mắt. Cô vẫn bình thản rung chân, mặc cho trong lòng thì đang lo ngay ngáy. Bây giờ, cô có hai sự lựa chọn. Một là bật dậy khỏi giường ngay tức khắc, thay quần áo thật nhanh, ba chân bốn cẳng đạp xe tới cửa hàng và xin lỗi chú chủ quán. Hai là tiếp tục rung chân, nhắm mắt và chìm lại vào giấc ngủ dở dang. Nhưng nếu chọn phương án 2, cô sẽ bị mất lương của cả một ngày và đằng nào cũng sẽ phải xin lỗi chú chủ. Cuối cùng, Yên cũng đưa ra quyết định của mình, phương án 3. Đó là, cô sẽ nhắn tin cho chú chủ cửa hàng, xin lỗi chú rằng cô có việc gấp và sẽ tới làm ca chiều, sau đó sẽ quay lại rung chân, nhắm mắt và ngủ tiếp. 

...

No comments:

Post a Comment

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.