Jan 28, 2016

pieces of memory I've lived with

Trên đời có lẽ cũng có những người như tôi, sống bằng những kí ức. Không phải chúng tôi chỉ sống bằng những kí ức dàn trải đầy ắp những nỗi niềm phai màu ấy. Chúng tôi vẫn sống với thực tại, vẫn vui, vẫn buồn, vẫn yêu, vẫn ghét những ngày rất đời, mỗi ngày lại mỗi ngày. Nhưng những mẩu kí ức mà nhiều người chọn vùi đi hay để rơi, để vãi nơi nào đó, thì chúng tôi lại nhặt nhạnh, gói ghém mà cất giữ đầy trân trọng. Để ngày nay ngày nao đó, khi giở lại những tấm hình, đọc lại đôi ba con chữ, hay chỉ là ngước lên một bầu trời nào đó trông thật giống màu trời của nhiều ngày cũ kia, trái tim lại thổn thức trở lại, tất cả mọi chi tiết, mọi rung động, mọi bồi hồi, cảm xúc đều ùa ạt trở về trong chớp mắt. 

Giống như khi nhìn lại vào bức hình này, có thể tôi không nhớ được ngày tháng chính xác tôi đã nhấn nút ghi lại khung cảnh ấy. Nhưng, tôi có thể hình dung lại như in, từng chút một cái cảm giác của tôi vào lúc đó, bài nhạc tôi đã bật, những cơn gió và cả tiếng xào xạc của lá cành rung mình chạm vào nhau. Đó là một ngày nào đó, có lẽ là vào tháng 3, của 4 năm về trước. Trong căn phòng của mình ở tầng 3 tòa nhà kí túc xá, cánh cửa sổ có thể mở đủ rộng để tôi ngồi tựa lưng vắt vẻo bên khung gỗ cũ kĩ, hai chân thả hững hờ ra phía bên ngoài bậu cửa, ngửa mặt lên là một phần nào của mái nhà vươn ra và hẳn rồi, bầu trời và tán cây. Mỗi buổi chiều ấy, sau một cơn mưa rào chóng vánh gột sạch trời đất và mọi sự xung quanh, trời rồi xanh trở lại, mây trắng cũng lảng tảng trôi theo, bay qua vội vã không kịp chào nhờ những cơn gió sau mưa thổi vèo, thổi vèo. Lại thêm tán cây xanh rì quá chóng, chẳng khác nào bảo rằng, hè năm nay tới sớm. Tôi nhớ được giai điệu của Let it die, mà tôi đã nghe đi nghe lại trong những ngày đó, mỗi khi mưa tới. Với cánh cửa sổ hé mở, đủ để cho mùi đất ẩm cùng tiếng mưa vội vã tràn vào căn phòng nơi tôi ở, và với giọng ca buồn bã ám ảnh của Feist khi ấy, tôi đã nghĩ, 'ồ có lẽ đây là bài hát buồn nhất' và cũng có lẽ tôi của ngày hôm đó, cần một nỗi buồn như thế để hòa tan đi một nỗi buồn khác biết chừng nào. 

Nhưng nào, nhưng nào, nỗi buồn ấy có buồn thật không? Có lẽ là không. Tôi của lúc đó đã cảm nhận được bao nhiêu sự đẹp đẽ giản đơn trong không gian, trong tự nhiên tới vậy, thì không có lý gì nỗi buồn khi ấy lại có thể trở nên bớt đẹp được. Nó hẳn đã phải là một thứ gì đó trong trẻo, tĩnh lặng lắm. Và đẹp. Đẹp đủ để tới tận bây giờ, chỉ cần nhìn lại một tấm hình, tôi lại có thể kéo mình trở về không gian ngày ấy. Trọn vẹn. 

No comments:

Post a Comment

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.