Apr 5, 2016

người dài dòng

Thi thoảng ngẫm lại, tôi tự nhận mình thích dài dòng. Không phải một lần, hai lần, mà cũng đã nhiều lần rồi, ai đó bảo với tôi rằng, viết dài mà làm gì, bây giờ không ai đọc chữ mấy đâu. Kể ra thì cũng đúng. Thời đại của hình ảnh và truyền thông số với tốc độ tên lửa thế này mà bảo mọi người phải đọc một đống chữ thì mất thời gian quá. Hình đẹp là được rồi. Càng nhiều hình càng tốt. Thông tin chỉ cần đủ thôi. Có khi bây giờ người ta cũng chả đọc gì nữa, chỉ đọc caption, đọc quote với review sách và plot phim thôi. Đấy là người ta bảo thế. Còn tôi, tôi thích sự dài dòng.

Tôi thích chậm rãi nghiền ngẫm một cuốn sách rồi trên con đường khám phá cuốn sách đó, tôi sẽ bắt gặp những trích đoạn mà tôi thấy thấm thía hay tâm đắc vô cùng. Và rồi, sau này tôi sẽ mở đi mở lại cuốn sách đó chỉ để tìm cho bằng được một câu đó thôi, là đã đủ mãn nguyện rồi.

Tôi thích nói chuyện dài hơi lượt thượt với những người bạn của mình, người cũ, người mới, nói về chuyện hôm qua, hôm nay và chuyện ngày mai. Có thể đi dạo bên cạnh nhau dọc con sông Yarra, tìm một chỗ tĩnh lặng với ánh đèn đường rọi tới, ngồi xuống với nhau và nói về trời, về đất, về tớ, về cậu, hoặc là về cái bóng đèn đường kia? Cậu nói xem, bóng đèn này còn chiếu sáng được trong bao lâu? Có đủ lâu để lần tới chúng ta cùng quay lại đây, vẫn sẽ gặp chính bóng đèn này hay không? Hoặc, có lẽ lần sau rồi lần sau nữa, cậu đi qua bóng đèn này một mình, hay với một ai khác, liệu cậu có nhớ đến tớ không? Tớ đoán là không, nhưng dù cho không bao giờ quay trở lại vị trí này, tớ sẽ vẫn nhớ đến cậu. Ừ, thi thoảng thôi.

Tôi thích hồi tưởng lại những câu chuyện, những mẩu kí ức và những đoạn ghi chép vụn vặt của mình. Có lẽ, tôi đã nói điều này đôi lần với những người thân thuộc, rằng trí nhớ ngắn hạn của tôi không có vẻ gì là quá tốt, tôi cũng từng quên cặp sách tới trường, tự khóa mình bên ngoài phòng mà quên chìa khóa bên trong, đại thể những chuyện như vậy. Nhưng trí nhớ dài hạn của tôi thì lại là một mảng hoàn toàn tách biệt. Đôi khi tôi nghe có người nói, rằng trẻ con thì làm sao hiểu được và nhớ được cái này cái kia. Tôi lại cảm thấy kì diệu, giống như rằng chúng tôi không đến cùng một hành tinh vậy. Bởi có rất nhiều sự việc hay những câu chuyện nhỏ thường ngày đã từng xảy ra với tôi lúc 3, 4 tuổi, tôi đều ghi nhớ rất rõ. Nhớ rõ đến mức như chính tôi đang xem lại những đoạn phim màu sắc nét như SD (ừ SD thôi chứ chưa phải HD với 4K), từng chi tiết về khung cảnh xung quanh lúc đó, TV đang chiếu chương trình nào, họa tiết trên chiếc chiếu, cảm nhận bề mặt của sàn gạch, có khi đến cả cảm xúc và ý nghĩ của tôi vào thời điểm bấy giờ. Nhưng nhớ được nhiều cũng chưa chắc đã là chuyện hay. 

Đôi khi tôi cảm thấy, tôi chẳng có gì mấy ngoài một trí nhớ hình ảnh và cảm xúc siêu phàm, cộng thêm sở thích dài dòng say sưa. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, với những thứ này, tôi chẳng biết làm gì với chúng. Những kí ức dông dài đó có làm tôi giàu được không? Về vật chất thì tôi nghĩ là khó. Nhưng có lẽ sẽ khiến cho cuộc đời tôi trọn vẹn hơn, giàu có về cảm xúc và trải nghiệm hơn chăng? Có lẽ là thế. Có lẽ thôi. 


No comments:

Post a Comment

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.