Showing posts with label diary. Show all posts
Showing posts with label diary. Show all posts

Nov 3, 2012

tablo



"Dear TV, desensitize me. 
Give me more genocide please.
The world is your aphrodisiac so you stay turned on every minute, every second I breathe. 
You weaponize greed, kill me with incessant I needs. 
Got me checkin' out those and checkin' out these. 
Mainstream me, disinfecting my breed. 
I'm looking for nirvana but you Geffenize me. 
Point me to the skies till heaven's eye bleeds. 
Anoint me with your lies then divinize me. 
If heaven is a show, well, televise me. 
But I won't lie my way in, no fakin' IDs. 
I'll die standing. Try breaking my knees.
I'll do a handstand like I'm breakin'. Now freeze. 
Don't act like you know me 'cause you recognize me. 
You sell my record not me."


What I like about Tablo is that he's got that strong personality. He knows who he is and what he is like, and he's all up for it. YG seems to be the right place for talents and the true artists. What you've got to see is not a 'product' or an 'entertainer' from a company, but real artists with real passion and ID. I've also been envious with people like that, like Eminem have said once: 

"When I say 'em or do something I do it, I don't give a damn
What you think, I'm doing this for me, so fuck the world
Feed it beans, it's gassed up, if a thing's stopping me
I'mma be what I set out to be, without a doubt undoubtedly
And all those who look down on me I'm tearing down your balcony"

Nov 2, 2012

be happy

I think it's very important that you do things that make you happy. I'm not sure if it's the right time for me to feel at ease, enjoy the music and type a note, but I know I'm feeling good. Problems which could hardly be solved, seems to be easily blown away just with one song. I guess the true meaning of life is just to be happy.

Cách đây vài năm, tôi rối tung lên vì có quá nhiều sự lựa chọn. Bây giờ vẫn vậy. Nhưng ngày ấy, thầy tôi có nói một câu mà tôi nhớ mãi: 'Có quyền được lựa chọn là một điều may mắn'. Thầy nói đúng, rất đúng. Thế nên, tôi của sự giằng xé trong những quyết định không nên buồn bã, lo âu. Trái lại nên cảm thấy vui và bình tĩnh bước đi. Nói thì rất dễ. Nhưng nhất định phải làm được. Không có gì là quá khó cả. It's all about the way you take it.

Ngày mai sẽ đi mua máy may, chỉ, vải, và pattern. Gia hạn 1 tháng phải làm xong một cái gì đấy. Sẽ phải tự tặng quà sinh nhật cho mình chứ. Sẽ lên thư viện, ngồi làm research in bài, mượn sách tiếng Pháp và cuốn drawing. Sẽ ra fitness centre để hỏi về thẻ membership và mấy cái lớp học. Sẽ ra ngân hàng để giải quyết vài sự vụ. Sẽ đi mua sổ, bút, giấy, card và masking tape. Sẽ ngồi vào lớp premiere induction và cố mà thấu hết mấy cái người ta dạy. Sẽ gửi email cho bà cô tiếng Pháp và làm xong cái direct debit cho cả 2 khoản tiền lủng củng. Sẽ quyết định xem sẽ học cái gì trong thời gian tới (shoe pattern making hay là drawing hay là painting).


If it makes you feel happy, do it. Life is short. While you're holding onto the past, the future is already gone. So fuck them all, and do it your way. And I know that you miss the place, but it's not the right time to look back. It's time for you to learn, to change and to improve. You only could make it better, not worse. You know you can do it. Go big or go home!

Dec 11, 2011

Hello 19


19. I'm 19. From now on, I could not say that I'm 18 anymore. A bit weird. 19 is not old. It's just a bit weird to be 19 all so sudden. 

Remember the day I was still getting the 'oh sweet 16' kind of comment, it has been 3 years so far. Time runs way too fast. 

Just a day for myself. Sleep in. Eat sweet. Nice music and skype with family. Maybe that forturne cookie knows me better than I do. Deeply attached to home and family? Yea, I guess I am. 

Good friends are for good. Thanks a lot for remembering the date or should I say, for updating your facebook and leaving a good shout on my wall! But it does not matter. I bet it's just thing that happens in this modern world. I don't really remember anyone's bday either or if I do, I can't swear that I would be able to remember it on the exact day and send them a real card .So yea, it's all good enough. Thanks to anyone who posted on my facebook wall, inboxed me, texted me, rang me and even gave me a toffee cake! You sometimes just know who's been good to you and who's all fake? 

Got email from Dad at 6 in the morning (Vietnam's time). Being so touched. Started crying as soon as I finished reading the mail. 

What you could forgive, do. What you could forget, do. Today is a day for myself. And for those I truly love.

Thank God for giving me this wonderful life. 

Nov 24, 2011

je pense que je suis amour avec ma vie

Note mang tính chất cập nhật tình hình. Bạn nào quan tâm thì xin mời đọc. Không thì thôi, đừng kêu ca mình luyên thuyên và dài dòng. Ôi, mà nói chung là mình yêu và nhớ các bạn nhiều. Huhu. Ai được yêu và nhớ thì phải tự biết nhé hí hí. 

Thực ra là có rất nhiều việc cần phải làm cơ mà lại thẫn thờ cả buổi tối ngồi điểm báo mạng và đọc blog chính trị. Điên quá mà. Mình là mình buồn mình phết. Liệt kê những việc cần làm cho tới trước kỳ nghỉ giáng sinh thì đúng là một rổ. Ôi, mình chỉ có một ước mơ, là được ngủ một giấc thật ngon. Liệu có được không?

Cuối cùng thì mình quyết định tối nay không thể tập trung học ngay được, nên mình vừa đi pha một cốc hot choc và ngồi xuống nghe Ed Sheeran và bắt đầu viết mấy dòng này đây.

Mình hài lòng với sự lựa chọn của mình. Hài lòng với cuộc sống hiện tại, với những gì đang diễn ra và với những gì mình có và đã làm được.

Lịch học phải nói là dày đặc. Chưa bao giờ mình nghĩ là học đại học lại có thể kinh khủng đến thế. Và mình cũng dám chắc là không bạn nào cần đọ với mình về lịch học. Không ngành nào khủng bằng ngành này. Và không khoa nào khủng bằng khoa này. Trung bình là 10h sáng tới 4h chiều từ thứ 2 tới thứ 6. Nhưng thường thường thì chả bao giờ chỉ phải làm việc có thế vì tùy theo mỗi project yêu cầu. Có những hôm tới sớm thì có cả 5h sáng có mặt và có những tối ở lại studio tới 9h. Và mỗi tuần lại là 1 project mới và làm việc với một nhóm mới. Song song luôn có 2 projects cùng một thời điểm. Chưa kể lại còn tự vác nợ vào thân, học tiếng Pháp tuần 3 tiếng trên lớp và yêu cầu vô khối thời gian tự học. Cuối tuần tưởng có 2 ngày là nhiều nhưng thường thì project cũng làm thâu cuối tuần và thời gian rảnh thì cũng không rảnh lắm vì còn phải mua sắm, dọn dẹp và làm những việc liên quan đến việc học. 

Nhưng mà nói cho cùng thì mình phải thừa nhận là mình khá impressed với bản thân. Bận rộn là thế nhưng mà mình vẫn có thể managed hoàn thành project kịp tiến độ với chất lượng mà mình và cả tutors khá là satisfied. Vẫn có thể đến lớp tiếng Pháp và dù chưa dành đủ thời gian cho môn học nhưng mình cũng vẫn chạy kịp theo lớp một cách tương đối. Vẫn đi chợ, nấu ăn một ngày đủ 2 đến 3 bữa cơm canh-hoa quả-bánh trái đầy đủ, tươm tất. Vẫn keep social life, vẫn còn party sau cả ngày dài làm việc và đều đặn hàng tuần. Vẫn gọi điện, gửi email về cho bố mẹ. Ôi và còn mời bạn về nhà và nấu ăn cho bọn nó. Mình thật là kinh khủng quá mà. (Vâng và giờ thì đang ngồi đây ba luyên thuyên và không nhích thêm được bước nào cho cái project quan trọng, một essay khủng và exam tiếng Pháp trước mắt)

Just so you know, I still love clementines/mandarins. Things don't change that much really. Give me 10 minutes and all the fruit on the table shall be gone. Well, except apples I'd say. 

And hey just gonna say when I help anyone with anything, it's not because I'm a nice person, simply that I could not stand staring at people being struggle with shit in life. It makes me feel insecure myself. Pretty much to say I am a selfish person. Yeah or at least that's what you told me. I have nothing to say against that so gotta admit it anyway.

Suddenly realized how much I love my DaddyBear. What happened happened. I should have not blame anything on you. Sorry DaddyBear. Sorry for letting you trying too hard to keep me safe and healthy and happy. Sorry for crying when you weren't there. Sorry for being sad just because life ain't that easy to me. Thank you for knowing that things going hard on me but I've been trying real hard too. And thank you for being there all the time, watching me and not giving me your hand but a smile and telling me not to give up on myself. 

 ơi, are you alright over there? Aren't you still with me here anymore? I miss you so much. Time has gone way too fast. Can I have a chance to kiss you on the cheek and to hold your hand any other time? Can we turn back time so I would be able to make my promises come true? Can you just please come to my dream this winter and tell me that you'll never leave me alone? Am I too selfish don't you think? Nhưng mà ông già noel aka đại-ca-đỏ-đỏ ơi, you still haven't sent me any gift since then. Please just make sure my love ones stay safe somewhere better than the hard life they've went through. And please please I'm begging you đừng mang ai đi nữa. Hứa với em bé-4 mắt-đầu to-chân teo, đại-ca-đỏ-đỏ nhé! And if you're generous enough, please bring me home this Christmas. Bánh ga-tô lần này sẽ ngon nữa nhé. Sắp sinh nhật em bé chân ngắn rồi. Đại ca chớ quên đó. Em bé thơm má và (tranh thủ) xoa bụng và béo má đại ca! 

Mom never says good luck to me. She doesn't believe in luck or at least she does not want me to wait for luck to come and for good things just to happen. Mẹ thường hay chúc con gái "cố gắng". It actually doesn't make any sense when you tell someone "chúc cố gắng" but for her it does. My super LadyBear, don't you know how cute and amazing you are? Và Mẹ ơi, con gái vẫn luôn cần lời chúc cố gắng của Mẹ đây. Và con cố gắng được nhường này là nhờ lời chúc của Mẹ đó. Con yêu Mẹ vô vô vô hạn. 

Ôi and I miss you soooo much Kem ơi! Hearing you calling me Dì ơi just made my day! How much I love you? Would you ever know? 'Don't grow up too fast' con nhé. Send you billion kisses on your chubby squeeze cheeks! 

C'est pour moi: La vie est difficiles mais je suis aussi dure. Je tente de mon mieux. Et vous savez l'amour est pour qui le mérite bien. 

* P/s: Sorry for messing up two languages! I ain't speak no engrish nor vitnamit ok?
Well, for real I intended to write them all in Vietnamese but then that's what came out naturally from my fingertips love. Không phải là showing off hay whatsoever shit you could ever think of! 

Oct 9, 2011

me, myself and my short escape from this fucked up matters and people


So yeah. I slept really early on Friday cause I was so exhausted after the long crit. To be honest, I was almost passing out during the crit. That was too much for me. Staring at all the images and listening to all kind of opinions and thinking in my own in a tiny room with loads of people was such an experience. So I came home straight away and basically went to bed around 7 ish. It was lovely except that people tended to disturb me still. Every single night. Yeah, go fuck yourselves, I truly mean it. I need to sleep some more, write some more and work some more too. 

Woke up at 9 or 10 in the morning which was quite early for a Saturday. Then I decided to give myself a gift. Well, by saying that, I mean I gave myself the chance to go to London and go to somewhere I don't know and forget about everything else. And I did. Love it. Randomly, Leicester Square was chosen to be the destination. Not really, more like the starting point. Then I started walking around without knowing where the hell I was about to go to. It was lovely. I got lost for a while and it was so me. Vulnerable but smart and tough too. I found my way back, of course. And went to Magma for the third time. Found this quote: "The simpler your idea and your presentation of it is, the more likely you're going to success", well, or at least something sounds like that. That quote points right at me! I need to learn to shut up. I'm too nervous and insecure all the time and so I've always tried to hard to show that I am not. Showing your weakness is not weak, it's really brave. Remember that, Jazzy! 

They say graphic design is about communication in a visual way. So now I'm not really 
sure if I've chosen the right course or not. Cause I'm not good at either speaking or making visual things (yet). I love writing. That's like the only way I could use to express myself and my ideas and such. And not to mention that everyone keeps saying that if you can't explain your idea in one sentence then it's rubbish. Obviously, I can't do that. I'm such a wordy person. Typing and writing words out is just the most simple way for me to communicate. Well, maybe I'm just 'communicating' with myself then since (almost) no one is reading this blog. But anyway, I'm having trouble here. I just want to go around, take photos and write everything down. How does it sound like? Fuck graphics! 

Also found the best Korean restaurant in London. They've got the best kimchi and beef rib soup I've ever tasted. And well, having the best meal all alone is lovely. Sometimes, you don't need people, you know. Friends are sweet but if they can't value you, fuck them! 

Tomorrow is gonna be a long day for me. Gotta go to town, get a new sketchbook, French textbook, a lunch box, a set of cutlery and work on my weekend tasks. And also have to plan for next week. Just to remind myself, email Lucy and continue taking photos for campus lookbook on Monday, check out volunteer oppotunities and sign up for it, revise French lessons, Sports Card plus dance plus yoga and bank letter! That's all for now to Monday. Oh and one more thing. Smile up! And please don't fake it. Just smile because you want to smile. You know that life will smile back at you (eventually) if you smile at it.

What's done is done so please don't suffer too much. Stay strong and appreciate the time you have.

Sep 8, 2011

tâm sự nhảm nhí tối thứ 4

Muốn viết một cái note. Một cái note tử tế. Lâu lắm rồi không viết.

Không biết phải bắt đầu từ đâu. Tự nhiên mình thấy ghét cái tuổi 18. Có lẽ Alice nói đúng, 18 là cái tuổi tâm sinh lý điên loạn, có lẽ không bằng tuổi 15, nhưng chắc chắn cũng không thể gọi là bình thường. Và để xem, chờ đến năm 20 tuổi, có lẽ mình sẽ hết điên. Cứ hy vọng là thế đi. Mẹ kiếp.

Có lắm thứ muốn viết quá mà chả biết đi từ đâu tới đâu và nói như thế nào. Ừ, dù sao thì mình cũng yêu trời xanh, mây trắng, gió thổi điên cuồng, lá vàng chạy nhảy dưới lòng đường. Thơ đấy. Ăn đi.

Hôm nay trên đường gần về tới Clayhill, gặp một bà cụ đang đứng ngóng về một phía xa. Bà cứ đứng đó, mặt chăm chú về một hướng. Bà đang chờ một ai đó. Có lẽ vậy. Bỗng dưng, nhớ Bà vô cùng. Chỉ nghĩ là, có lẽ giờ này, Bà cũng đang ở một đâu đó, trên kia, đứng lặng ngắm nhìn xuống dưới này, chờ đợi và  mong mỏi mình về nhà bình an. Con nhớ Bà. Có thể có lại một cái nắm tay bao giờ?

Mấy ngày hôm nay, uống nhiều, nói nhiều, cười nhiều. Nhưng sau tất cả, cái sau cuối mà mình có được là cái vị đắng ngắt trong cổ họng và là cái thở dài không bao giờ dứt. Phát ngán lên được. Giả dối. Mình nghĩ mình rất hèn khi cứ cố lười dối bản thân. Mình không vui. Thế thôi.

Hôm trước vừa đọc được cái gì mà, nếu bố mẹ bạn không ưng người yêu bạn, kiểu kiểu thế. Xong trong đầu mình chỉ nghĩ thế này thôi, nếu có người yêu nghiêm túc, mình sẽ dắt về cho bố mẹ với ông nội xem mặt. Nếu bố và ông nội mà nói không thì chắc chắn là mình sẽ xem lại và khả năng rất cao là tạm biệt chim én ngay. Vì mình hết sức tin tưởng vào giác quan của bố và ông. Ôi, hai người đàn ông vĩ đại của cuộc đời tôi. Dù sao thì ông nội xì tin vẫn là nhất. Quên, hôm trước vừa phát hiện ra ông để avatar trên yahoo là ảnh mình chụp với ông hồi năm 2009 ông sang Úc. Ông nội 80 tuổi của tôi là số MỘT!

Mình cũng chán chơi rồi. Chán chỉ có cho vui rồi. Bây giờ chỉ nghĩ là, nếu phải yêu thì sẽ yêu cho tử tế. Mình không muốn những mối quan hệ phức tạp, không đầu, không cuối, không tốt, không dở nữa. Mà vẫn đề là chả yêu ai mới chán. Nhạt. Giống kiểu chai sạn cảm xúc. Nhìn các bạn đẹp đẹp, được được, bây giờ mình cũng chỉ tặc lưỡi theo kiểu, ừ cũng được. Cái gì đến thì sẽ đến. Cứ từ từ.

Mở mồm ra là ghét cái này, ghét cái nọ. Thực ra là chả ghét cái con khỉ gì. Không biết ghét, không biết hận. Lúc nào cũng to mồm là ghét mèo, thế mà hôm trước con mèo nhà ai lạc đường chạy theo về tận Clayhill thì lại vừa đi vừa nói chuyện với nó. Xong thấy nó đứng trước cửa sổ gọi với lên thì lại xót, kêu nó đi về nhà. Tổ sư. Mình đúng là drama vãi nhái mà. Nếu phải ghét một cái gì đấy nhất, chắc mình sẽ tự ghét chính mình luôn quá. Cứ ao ước làm mụ phù thủy, thế nhưng mà bản chất vẫn là con bé lọ lem ngu và ngây ngô gần chết! Nhục vẫn hoàn nhục!

Nghe câu chuyện tình của Oz với Holy mà mình cứ ngưỡng mộ mãi. Ôi, vâng một trong những sự thật phũ phàng về mình đấy chính là, mình mỉm cười mỗi khi người ta nói về tình yêu hay nhìn thấy các đôi tay trong tay hạnh phúc. Vâng, nó ngang trái thế đấy ạ. Kiểu có phải mình được yêu đâu mà cũng cứ cười như là người trong cuộc í. Không, thực ra là con cười tươi hơn cái con/cái thằng được yêu í chứ. Thôi được, cách lý giải duy nhất là vì máu nghệ sĩ nó trào lên đến tận óc rồi, nên cái gì cũng đẹp hết. Đẹp. Qúa đẹp.

Sắp phải chuyển nhà. Phải rời Clayhill. Sẽ rất buồn. Sẽ nhớ khung cửa sổ này, sẽ nhớ bãi cỏ này, sẽ nhớ những người bạn này...Chắc sẽ khóc mất. Chắc chắn sẽ buồn.

I don't play games cause I'm scared that I'm gonna lose. But once I choose to play, it means I'm really confident that I'm gonna win. So don't even try to mess with me, dear! 

Aug 29, 2011

what the world needs now is love, sweet love!

and this is monochrome sky


I'm scared that I would totally lose this moment if I stop putting them down into words in any minutes. Moment. Right. I'm talking about moment. That is when you could hear the tik tok sound in your head, your heartbeat with strange pattern, and you smile, you cry, you laugh


Just realized all of this time, I've always wanted to do the same things. I have passion for things I do. A big one. I want to write, words, lines, poems and stories and music if I could ever do. I want to take photos, tons of photos, use the camera to capture 'moments' as using my own eyes. Want to talk to people and listen to their story and see the good side/ bad side whichever side they want to show me. Want to see the blue sky, watch the clouds and imagine what they look like in the day time. Want to lay down on a bench, count the stars, have some drink and some good laugh in the night time. And yes I want a man who could possibly do all of these things with me. I want a man who says yes to me all the time, like a true Yes Man. Oh I'm alone but not lonely darling. But wouldn't it be more fun with a partner/soulmate? 


Saw One Day with Alice just now. The cinematography was gorgeous. I was falling in love with every single scene, every mise-en-scene. It was lovely and right. Emma and Dexter. It's the movie that made me cry and smile. There's too much emotion. Or maybe just enough. I don't know what exactly I could learn from the movie. Well, get marry with the girl who laughs and the man who makes you laugh. And fall in love. Please, just fall in love. Don't wait. Don't be scared. Don't think twice. Don't lie to yourself. Just deep into love, find yourself totally blind but truly happy. We only live once so don't waste any 'moments'. 


If you don't want to get hurt, just don't hurt yourself...

Whatever happens, I choose to believe

Aug 27, 2011

don't have to work tonight but still toturing myself?!

Don't really know what I'm doing. It's 3 in the morning. I was supposed to sleep really early as a reward after a totally exhausting working week. 

But yea, I'm still here, listening to Passenger, staring at my new destop background which is a photo of Sen Mitsuji praticing jumping for his upcoming photoshoot. By the way, I've got inspired by this guy model that I found quite a weird thing. Maybe it's his visual blog. There's something about him I really really like. 

Yea and talking about like and dislike, I'm just too "passionate", well, according to Alice - my dear. When I hate something, I can be really aggressive. There's gonna be anger, poor reaction and discrimination. At the same time, if I started getting interested in any matters, I'd go crazy and talk about it day to night, night to day. 

There must be something wrong with my biological clock. Off to bed now. Gotta find a way to work on my project without animation suite and limited time. Sleep like you would not have a chance to sleep again in the next 3 days! 

Aug 18, 2011

last Sat arvo with my recovering body and soul in the 'smallest park in the world'


Sometimes
you just wanna be with yourself
your own self 
and that's it

cause humans are annoying 
and friends mean betrayal 
so do lovers and love makers 

...

last Saturday,
sitting in the middle of nowhere
enjoying the best hot choc from McDonald's 
having my dinner as fries and McChicken 
watching sunset, breathing the air
staring at passengers with the creepy face 
bet that I freaked them out 
and I felt so good 

...

ain't it the main point of living?! 

Aug 11, 2011

effing...!

going crazy!

It's 12:38 AM. Was about trying my best to fall asleep. And fail! Don't know what's happening. Feel exceptinally tired but still unable to sleep. Insomnia everynight. Why?!
By the way, I think there's something wrong with my hormones these days lol. Haven't been drinking any, but feeling sooo high for no reasons. What's wrong with this body?

Watched Adam Hills for the whole afternoon and rofl! He's just amazing. Oh no, I think I know why I'm so high! It's Adam Hills!!

wanna go home! my beloved Hanoi, Saigon, Melbourne. want an escape!

Aug 8, 2011

why?...

Listening to When I believe and crying like a little girl...
Why?
Always me?
Why??

Remember the first time walking with Alice back home. It was raining heavily and I was wearing my tank top. The sainsbury bag got teared off. Without umbrella, I hardly managed to get back. Alice told me, it's my unlucky day. Chuckling me could only response, if this is what you call unlucky, then my everyday is unlucky.

I know I barely have 'big' unlucky things happened in my life. But so many 'little' fucked up matters are putting me down day by day. Since these things are small and I've always been (pretending) too tough, I find myself having trouble to complain, to cry out and to share the pain. There's always something stuck in my throat and deep in my chest. Can't breath...Just wanna let them out, all these thoughts. Wanna run away and shout at this shitty life.

Don't have enough words for this. Shall I just cry quietly?...Quietly? I won't bother you. I promise.

Jul 31, 2011

ok it's Saturday night and I'm gonna write a note



Yea, tell me how geeky I am, but I would never stop writing

Oh this feeling 

There's no words to describe how great it feels like 
When I hold a flowing pen on my hand 
or having a full familiar keyboard right at my fingers 
my mind turns back to life 
and my soul would never be clearer than ever...
Sorry, if you don't write 
then you simply don't know a shit I'm talking 'bout

...

Listening to John Mayer and dying for his voice. Nah, you don't need a look to be a 'bad boy'. Or I mean, it's also good to have one though. Imagine guys with voice! How hot they could be? 

...

You think I just love myself? 
But wait for a moment
The only one I've have with me all these hard time is this little girl 
with a shaking heart and a braving mind
So what do you expect darling?
I don't need the one to 'cry on his shoulder' 
I don't need the one to 'depend on' 
This life is mine 
Mum and Dad and my amazing family have given me everything they've got
Standing upright and live my life 
not just for a living 
Enjoyment and love 
that's what I have and share 

...

Thinking back of things happened in Norway last week and being hunted by disturbing emotions. I don't get it still. It's just so wrong. Ain't it just another nightmare? Couldn't stop crying while reading blog of a survival. Don't know what to say. Don't know what to think. There's so much going on inside this head. Please rest in peace. And about that mass killer, I really don't know. For me, everything happens for a reason. He couldn't jump out of nowhere. Something or someone made him be like that. I don't know. Just so confused, so messed up. Please be nice, smile for good and cry for bad. It hurts enough. We need more good deeds here on Earth.

I don't really get it when people complain how lonely they've always feel like. Well, it doesn't sound familliar to me that much. Or maybe, I got used to it. I got used to being alone, being fine and right with myself. Everything is so simply complicated. Life is cruel. Human is small. And if you can't live by your own, you die. Simple as that. I don't lay on anything. I don't wait for things to happen. I don't desperately need another half. And I don't just cry when I fail. You know what? No one's gonna care (about me). None. I mean it. And for those who might care, I'd never waste their time caring about my business. I've always pushed myself so hard to act like a grown up girl, not a 'green-house-kinda-child', not a 'you-can-have-eveything-you-want princess'. We all have choices and I've chosen to be bold. 

Some wonder why my facebook seems to be so blank. They can't check my display pictures. They can't find where I am. They don't know what I'm doing. They won't feel a full sense of me. But that's what it's like. I don't have to publish my life to the world included those don't want to know or those I don't want them to know. And for the last thing, if someone want to know me, they'll know eventually. That's good you know. It takes time to go from soul to soul darling.

Oh and don't worry. This heart doesn't cry that much. Never for herself. But for Grandma, for Mum, for Dad, for Auntie, for Grandpa, for the past, for the poor and for the world, maybe.


Jun 13, 2011

old playlist and always a messed up soul...

Đang ngồi nghe lại một playlist cũ. Những bài hát mà chắc đã chừng cả nửa năm nay mình không them động tới nữa. Giờ ngồi nghe lại cảm giác là lạ. Giống như là thấy lại được những ngày cũ, dĩ nhiên, chỉ một phần nào đó thôi.

18 này sẽ chính thức lên đường. Là thứ 7 tuần này. Là 5 ngày nữa. Vẫn ngổn ngang lắm lắm. Là lòng người ngổn ngang mà cũng là những sự vụ ngổn ngang. Chưa chuẩn bị gì ra hồn cả. Nhiều khi cũng nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào nếu mình không đi? Hay, mọi chuyện thế nào nếu ngay từ ngày đầu tiên, mình đã chọn một con đường khác? Nhưng mà, quả thực, những gì đã đi qua thì không thể lấy lại. Ngay giờ phút này, tôi chỉ muốn không băn khoăn, dựng thẳng lưng, ngẩng cao đầu và mỉm cười bước đi, với mái tóc bị thổi bạt đi trong những cơn gió to sống động của bất kỳ những Hà Nội, Melbourne hay London. Hãy hạnh phúc, tôi ơi.

Đêm qua vừa trải qua một giấc mơ rất lạ. Thực ra, bản thân cũng không thể nhớ chi li những gì đã diễn ra trong giấc mơ ấy. Chỉ nhớ rằng, trong giấc mơ, tôi đã có một gia đình của riêng mình. Người đàn ông ấy rất tốt nhưng có cái gì đó rất thiếu. Tôi không thể nhớ chi tiết. Nhưng, tôi biết, anh ta thiếu một điều gì đó mà tôi ao ước ở một người đàn ông của phần đời còn lại. Trong giấc mơ ấy, tôi còn nói một câu với một người bạn, đại ý là, lúc yêu thì tự do chọn Đông chọn Tây, thế mà lúc cưới lại phải theo một sự sắp đặt vô tình. Đại ý thế. Nhưng mơ là một chuyện. Mà thôi, còn lâu lắm lắm mới nghĩ đến chuyện lấy chồng. Chán chết. Tôi muốn tự do, tự do của tôi, thế thôi.

Tiện thể, nói về giấc mơ kỳ quặc với sự xuất hiện của một người đàn ông xa lạ. Tôi chỉ muốn nói là, tôi của giờ phút này không muốn phải tin nữa. Không muốn tin vào tình yêu và những kỳ tích của tình yêu. Phải rồi, vẫn giống như một lần tôi từng nói. Phù phiếm lắm. Tình yêu hay cả chính tình bạn cũng vậy thôi.

Nhiều khi nghĩ là, sẽ thế nào nếu tôi có thể sống cuộc đời này chỉ cho mình tôi? Chỉ cho bản thân tôi, và chỉ vậy thôi? Tôi sẽ không phải sống cho gia đình, cho những lề thói, cho những định kiến, cho những văn minh, cho mọi chuẩn mực, cho những ánh mắt soi mói tọc mạch và cho miệng lưỡi thế gian đầy ác ý. Tôi sẽ chà đạp lên mọi sự mặc định đầy ngu dốt, thiển cận và nhẫn tâm. Tôi sẽ thây kệ sự đần độn của một phần đông xã hội. Tôi sẽ không phải trà trộn và tự khiến bản thân mình trở nên thối nát, bần tiện và tàn ác. Tôi sẽ sống cho mình và vì mình. Vì những lý tưởng và ước mơ, hoài bão của ngày bé và lớn. Hừm. Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn phải sống một cuộc đời không hoàn toàn do mình và vì mình. Tôi nào có tự do?

À, bạn có biết cái cảm giác khi ta bật đèn lúc đi ngủ và khi tỉnh dậy thì đèn vẫn sáng trưng không? Bạn chẳng bao giờ nhận ra ngoài trời đằng sau chiếc rèm rủ kín mít kia, đang là đêm hay ngày nữa. Điều ấy có đáng sợ lắm hay không?

Đang hơi khó chịu với việc phải (hơi hơi) giống người khác. Thực ra cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là tôi vốn ghét phải như thế. Ừm. Kể cả chỉ là kiểu tóc.

Cứ nói vì sao dạo này tôi không dùng facebook nhiều. Có lẽ, đơn giản là tôi không thích dùng nữa. Hoặc xa hơn chút, tôi chỉ là đã chán cái cảm giác cho cả thế giới (ừ thì khoảng 800 con người) biết về cuộc đời của mình quá nhiều. Tôi không cần phải đi kể câu chuyện của mình cho ai cả. Tôi cũng không cần phải giải thích về cái này và cái kia cho bất cứ ai hết. Có quá nhiều điều, tôi chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi. Suy cho cùng, tôi dùng facebook cũng là vì những mối quan hệ và để duy trì những mối quan hệ đó. Nhưng mà cũng đừng hiểu lầm ý tôi, ai tử tế với tôi, tôi đều biết và ghi nhận. Nhưng cái đám hơi hợt với sự xã giao mỏng manh, mờ nhạt, thì tôi cũng biết hết cả đấy. Ngu cũng tốt mà giả ngu cũng tốt, chẳng phải thế sao?

Thôi, tôi sẽ đi ăn và làm những việc cần làm. Thời gian chuẩn bị thì ít và việc thì rất nhiều, à và con người thì quá hỗn độn và phân tâm. Cố lên nào, siêu nhân bé nhỏ ơi. 

Jun 1, 2011

one day, someone will sing to me "I'm your man", and I'll cry while walking the aisle and listening to "Beautiful in white"...

Gần 2h sáng và muốn viết. Chỉ là viết thôi. Những dòng chữ vu vơ cho một ai đó hoặc không là ai cả. Đơn giản là không đầu, không cuối.
Dạo này hay nghĩ đến một cậu bạn cũ. Cũng chẳng biết phải gọi cậu là gì. Cậu hơn mình 1 tuổi. Chúng ta đã từng rất thân.
Mình vẫn nhớ, khi mình mới biết chơi mạt chược nhưng chưa kịp biết nhìn mặt chữ, cậu đã ngồi cạnh và giơ ngón tay ra hiệu một cách kín kẽ. Tự nhiên ngồi nghĩ lại khuôn mặt cậu lúc ấy, mình lại bật cười. Dễ thương lắm í. Nhưng có lẽ chính vì cậu dễ thương, mình đã không bao giờ có thể yêu cậu. Có lẽ thế.
Rồi cái lần cậu chạy bộ một mạch từ tầng trệt lên tới tầng 8 vì lo mình đợi lâu. Nhớ lại bộ dạng cậu thở không ra hơi, mình lại cười một mình. Đáng yêu lắm í. Nhưng có lẽ chính vì cậu đáng yêu quá đáng, nên mình đã không bao giờ có thể trải toàn tâm toàn lòng với cậu. Có lẽ thế.
Hay là ngày lễ tình yêu, cậu rủ mình đi ăn rồi đi xem film cứ như thể nó là một ngày thứ 7 bình thường. Cậu cũng chẳng tặng hoa, tặng quà. Mình hơi chạnh lòng nên nhắc khéo. Lúc ấy, cậu mới vội xin lỗi rồi bảo là, “thế bây giờ anh mua hoa nhé”. Nghĩ đến đấy, mình lại phì cười. Cậu ngốc, cậu ngơ, cậu ngây thơ và thành thật quá đỗi. Và chắc là vì tất cả những lý do đó, mình đã không bao giờ có thể ngã vào trái tim cậu một cách hoàn hảo. Có lẽ thế.
Suy cho cùng, chắc cũng vì cậu quá tốt, quá thánh thiện, quá hoàn thiện, mình đã chẳng bao giờ có thể đến với cậu như một kẻ yêu.
Nhưng này, mình chỉ muốn nói lời cảm ơn. Cảm ơn vì chiếc áo khoác đen của cậu mà khi mình mặc vào thì dài quá cả đầu gối. Cảm ơn cậu vì bao nhiêu ngày đã vác hộ mình cái folio khổ A0 to tướng. Cảm ơn cậu vì cái note nhét dưới cửa phòng mình lúc 3h sáng cái hôm mình ốm vặn ốm vẹo. Cảm ơn cậu vì những tối ngồi ở quảng trường uống bia lon và nghe mình kể lể. Cảm ơn cậu vì đã nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của mình cho đến tận phút cuối cùng. Cảm ơn cậu vì đã chỉ cho mình con đường vòng lạ lẫm từ trường về nhà, để mà sau này khi mình cảm thấy lạc lõng giữa đám đông xa lạ, mình lại vội vã lê chân một mình. Và cảm ơn cậu vì đã dành cho mình nhiều tình cảm và sự quan tâm đến thế. Thật lòng, mình cảm ơn.
Và này, mình cũng xin lỗi. Mình xin lỗi vì đã vô tâm và đã sai rất nhiều. Nhưng cậu tin mình đi, mình cũng nhận đủ những gì mình tạo nên. Mình đã không bao giờ phải khóc cho cậu, nhưng rồi mình cũng đã khóc cho những người con trai khác. Chúng ta hoà rồi. Cậu đã có một tình yêu đẹp. Và mình vẫn ngồi đây và nghĩ ngợi về tình yêu như một trò đùa không dành cho một kẻ không giỏi đùa như mình. Cậu hạnh phúc nhé. Mình yêu cậu, thật đấy, yêu chân thành như một người bạn yêu một người bạn.
Tự nhiên nghĩ, nếu mà mình với cậu vẫn thân nhau hệt như trước đây thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc rồi mình sẽ suốt ngày lôi cậu ra ngồi bên để rồi kể lể, rồi than thở, rồi lảm nhảm những câu vô nghĩa thâu đêm suốt sáng. Chắc sẽ là như vậy đấy. Mà thôi, chúng ta đã chẳng còn là bạn nữa rồi. Buồn nhỉ? Mình nhớ cậu của ngày ấy lắm.
...
Vừa mới khám phá ra I’m your man của Michael Bublé. Oh what can I say? More than just what romance means to you. But hey, don’t we girls all wish this kind of man suddenly appear and stay forever in our life?

...
If you want a lover
I'll do anything you ask me to
And if you want another kind of love
I'll wear a mask for you
If you want a partner
Take my hand
Or if you want to strike me down in anger
Here I stand
I'm your man

If you want a boxer
I will step into the ring for you
And if you want a doctor
I'll examine every inch of you
If you want a driver
Climb inside
Or if you want to take me for a ride
You know you can
I'm your man
And if you've got to sleep
A moment on the road
I will steer for you
And if you want to work the street alone
I'll disappear for you
If you want a father for your child
Or only want to walk with me a while
Across the sand
I'm your man
...

May 16, 2011

don't be cruel for no reasons cause someday, you're gonna regret these nonsense words heaps...

Ngoài trời, gió thổi, lá bay...


Thời tiết này buồn mà cũng vui. Bỗng nhiên, tôi nhớ Melbourne quá đỗi. Tôi nhớ quá những ban sáng, tôi rảo bước đến tram stop cách chẳng bao xa và tận hưởng trọn vẹn từng đợt gió vồ vập lấy nụ cười con người. Tôi nhớ lắm những buổi chiều, tôi đứng chờ tram với đôi mắt bình thản ngắm nhìn dòng người qua lại, ngắm nhìn những chiếc tram không phải của mình vội vã lướt qua và mặc cho sự bay bổng của gió khiến tôi cảm thấy đồng cảm. Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy mình tự do và vĩ đại và buồn và vui nhưng luôn tràn đầy mạch cảm xúc khi có những cơn gió mát song hành. Tôi thích gió vồn vã và trong lành và mát rượi. Lúc nào cũng có cảm giác, những cơn gió này có thể thổi bay đi mọi bụi bặm suy nghĩ và trả lại tâm hồn một sự thanh thản, bình yên. 

Ôm Kem trong lòng, tôi muốn chỉ cho con gió vỗ về những tán lá xanh hòa đồng. Nhìn vào đôi mắt con trong veo, nụ cười con thánh thiện, tôi ao ước có thể mãi ôm con vào lòng và nâng niu con và cùng con lớn lên. Và để rồi có thể lắng nghe con và cho con những cơ hội mà tôi và mẹ con đã không bao giờ từng có. Có phút nào đó, tôi chạnh lòng nghĩ, liệu có phải người ta muốn có những đứa con là để vô hình chung ảo tưởng làm lại cuộc đời đầy những lỡ làng và sai lầm của mình? Tuổi thơ của tôi trôi qua với cả những hạnh phúc và chưa hạnh phúc lắm. Nhiều giấc mơ xa xưa đã vụt qua ngay trước đôi mắt ngây thơ ngày ấy. Có lẽ cũng vì lẽ ấy, tôi tự dặn lòng, sẽ cho các con mọi thứ mà tôi của mười mấy năm trước ao ước khôn cùng. Dặn lòng là thế...

Nhưng mà, tôi ơi, gió rồi vẫn sẽ thổi. Nếu không là ở đây, ắt sẽ là ở một nơi khác. Nếu không phải là hôm nay, chắc chắn sẽ vào một ngày khác. 18 của tôi sẽ phải thẳng lưng, ngẩng cao đầu và nở nụ cười rạng rỡ, trái tim mở rộng và không ngại ngùng. 28 cũng thế mà 88 cũng sẽ vậy. Everyone's got a choice so I've chosen to be good 'cause that what God wants me to be, and so my people.


And here, my current favorite song: As A Man by Gummy. Perfect song for a windy day. Not sure why I say that. Maybe just because of its absolutely beautiful rhythm. Anyway, enjoy life and I'm gonna update soon.  



Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.