Sep 8, 2011

tâm sự nhảm nhí tối thứ 4

Muốn viết một cái note. Một cái note tử tế. Lâu lắm rồi không viết.

Không biết phải bắt đầu từ đâu. Tự nhiên mình thấy ghét cái tuổi 18. Có lẽ Alice nói đúng, 18 là cái tuổi tâm sinh lý điên loạn, có lẽ không bằng tuổi 15, nhưng chắc chắn cũng không thể gọi là bình thường. Và để xem, chờ đến năm 20 tuổi, có lẽ mình sẽ hết điên. Cứ hy vọng là thế đi. Mẹ kiếp.

Có lắm thứ muốn viết quá mà chả biết đi từ đâu tới đâu và nói như thế nào. Ừ, dù sao thì mình cũng yêu trời xanh, mây trắng, gió thổi điên cuồng, lá vàng chạy nhảy dưới lòng đường. Thơ đấy. Ăn đi.

Hôm nay trên đường gần về tới Clayhill, gặp một bà cụ đang đứng ngóng về một phía xa. Bà cứ đứng đó, mặt chăm chú về một hướng. Bà đang chờ một ai đó. Có lẽ vậy. Bỗng dưng, nhớ Bà vô cùng. Chỉ nghĩ là, có lẽ giờ này, Bà cũng đang ở một đâu đó, trên kia, đứng lặng ngắm nhìn xuống dưới này, chờ đợi và  mong mỏi mình về nhà bình an. Con nhớ Bà. Có thể có lại một cái nắm tay bao giờ?

Mấy ngày hôm nay, uống nhiều, nói nhiều, cười nhiều. Nhưng sau tất cả, cái sau cuối mà mình có được là cái vị đắng ngắt trong cổ họng và là cái thở dài không bao giờ dứt. Phát ngán lên được. Giả dối. Mình nghĩ mình rất hèn khi cứ cố lười dối bản thân. Mình không vui. Thế thôi.

Hôm trước vừa đọc được cái gì mà, nếu bố mẹ bạn không ưng người yêu bạn, kiểu kiểu thế. Xong trong đầu mình chỉ nghĩ thế này thôi, nếu có người yêu nghiêm túc, mình sẽ dắt về cho bố mẹ với ông nội xem mặt. Nếu bố và ông nội mà nói không thì chắc chắn là mình sẽ xem lại và khả năng rất cao là tạm biệt chim én ngay. Vì mình hết sức tin tưởng vào giác quan của bố và ông. Ôi, hai người đàn ông vĩ đại của cuộc đời tôi. Dù sao thì ông nội xì tin vẫn là nhất. Quên, hôm trước vừa phát hiện ra ông để avatar trên yahoo là ảnh mình chụp với ông hồi năm 2009 ông sang Úc. Ông nội 80 tuổi của tôi là số MỘT!

Mình cũng chán chơi rồi. Chán chỉ có cho vui rồi. Bây giờ chỉ nghĩ là, nếu phải yêu thì sẽ yêu cho tử tế. Mình không muốn những mối quan hệ phức tạp, không đầu, không cuối, không tốt, không dở nữa. Mà vẫn đề là chả yêu ai mới chán. Nhạt. Giống kiểu chai sạn cảm xúc. Nhìn các bạn đẹp đẹp, được được, bây giờ mình cũng chỉ tặc lưỡi theo kiểu, ừ cũng được. Cái gì đến thì sẽ đến. Cứ từ từ.

Mở mồm ra là ghét cái này, ghét cái nọ. Thực ra là chả ghét cái con khỉ gì. Không biết ghét, không biết hận. Lúc nào cũng to mồm là ghét mèo, thế mà hôm trước con mèo nhà ai lạc đường chạy theo về tận Clayhill thì lại vừa đi vừa nói chuyện với nó. Xong thấy nó đứng trước cửa sổ gọi với lên thì lại xót, kêu nó đi về nhà. Tổ sư. Mình đúng là drama vãi nhái mà. Nếu phải ghét một cái gì đấy nhất, chắc mình sẽ tự ghét chính mình luôn quá. Cứ ao ước làm mụ phù thủy, thế nhưng mà bản chất vẫn là con bé lọ lem ngu và ngây ngô gần chết! Nhục vẫn hoàn nhục!

Nghe câu chuyện tình của Oz với Holy mà mình cứ ngưỡng mộ mãi. Ôi, vâng một trong những sự thật phũ phàng về mình đấy chính là, mình mỉm cười mỗi khi người ta nói về tình yêu hay nhìn thấy các đôi tay trong tay hạnh phúc. Vâng, nó ngang trái thế đấy ạ. Kiểu có phải mình được yêu đâu mà cũng cứ cười như là người trong cuộc í. Không, thực ra là con cười tươi hơn cái con/cái thằng được yêu í chứ. Thôi được, cách lý giải duy nhất là vì máu nghệ sĩ nó trào lên đến tận óc rồi, nên cái gì cũng đẹp hết. Đẹp. Qúa đẹp.

Sắp phải chuyển nhà. Phải rời Clayhill. Sẽ rất buồn. Sẽ nhớ khung cửa sổ này, sẽ nhớ bãi cỏ này, sẽ nhớ những người bạn này...Chắc sẽ khóc mất. Chắc chắn sẽ buồn.

I don't play games cause I'm scared that I'm gonna lose. But once I choose to play, it means I'm really confident that I'm gonna win. So don't even try to mess with me, dear! 

No comments:

Post a Comment

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.