Nov 21, 2012

sleepy head

Mình rất thích ăn. Và cũng khá thích nấu. Nói chung thì vui cũng nấu. Buồn cũng có thể nấu. Và hứng lên thì lại nấu. Mình không nghĩ mình giỏi khoản này. Nhưng chỉ là một việc mang tính chất mua vui cho bản thân và không làm tổn hại (mấy) đến những người xung quanh. Chí ít thì mình cũng biết nấu nướng đủ để nuôi sống bản thân. Ngay cả trong công việc này, công thức cũng là một thứ xa xỉ đối với mình. Nấu ăn đối với mình có nghĩa là tùy hứng sáng tạo và 'play with the ingredients'. Đọc công thức chán chê rồi thì phải đập nó vào đầu, xong bắt đầu ném cái này, tung cái kia. Nếu không có đủ nguyên liệu thì phải tìm vật liệu thay thế, gia giảm công thức. Nếu mình có mua sách nấu ăn thì chẳng qua vì bìa sách đẹp, giấy in đẹp, typography đẹp và đại loại thế. Chứ chẳng bao giờ vì nhu cầu mở sách ra, kè kè bên cạnh bếp. Nói chung là mình ghét công thức, và mình không ưa gì mấy đứa sống theo công thức. Đại ý là vẫn câu cũ. Mày có thể đập vào mặt tao nhưng đừng bảo tao phải sống như thế nào. Gặp mấy đứa ngu thì chỉ muốn chửi. Mà gặp mấy đứa láo thì chỉ muốn vả vỡ mồm. Còn những cái thành phần đốn mạt, kinh tởm hơn thì chỉ có cầm dao mà chọc cho thủng sọ! Xin lỗi vì có phần quá khích. Nhưng quả nhiên là trên đời có thật làm thành phần. May mà cái thành phần 'hạ đẳng' nhất mình hiếm khi tiếp xúc, không thì chắc cũng dám băm bọn nó ra lắm. Nhân nói đến lũ 'hạ đẳng', sao người ta cứ chửi là bọn 'chó' này nọ. Ts, chó là một trong những loài động vật cao quý, vừa hiền lành, thủy chung, xong đẹp các thứ, nói chung là tính hay vãi cả nhái. Thế mà bị ghép vào cái loài súc sinh mà chắc hẳn là côn trùng còn tử tế hơn bọn nó. Cái lũ đấy không xứng đáng với tên gọi nào hết. Tốt nhất chỉ nên gọi là loài 'hạ đẳng của hạ đẳng', thế đấy. Bọn đấy không phải bắn làm gì cho phí đạn, không phải uống thuốc độc làm gì cho tốn thuộc, càng không thể để động vật xé xác vì thật là bẩn miệng động vật. Nhưng thực ra mình cũng chẳng biết làm gì với cái bọn đấy. Xong rồi trong lúc nghĩ cách làm bọn đấy biến khỏi thế giới này, mình lại bị kiểu suy nghĩ ngược dòng, lại thấy bọn đấy cũng có người thân, cũng chưa chắc đã xấu hoàn toàn, rồi có thể bệnh tâm thần này nọ. Khổ quá. Khó quá. Thôi, chính vì cái lý này mà mình không nên làm mấy cái luật luật với liên quan đến sinh mệnh nhân loại. Mình xin được sống đời yên lạnh thôi vậy. Không dám gây thù chuốc oán với ai đâu (nhưng cũng đừng đứa nào gây thù chuốc oán với tao, ok?).

Mới tìm được bài này tầm hơn tháng trước. Vẫn khá là thích. Giọng chị này khá đặc biệt. MV khá nhẹ nhàng, kiểu buồn man mác, kiểu nuối tiếc nhưng không thể làm gì khác ngoài nuối tiếc. Thấy hai anh chị nhảy Bande A Part mà cũng muốn có người thương để nhảy cùng. Ngày trước vẫn hay tưởng tượng như thế. Kiểu người yêu nhưng cũng là bạn thân, 'chiến hữu', kiểu kiểu thế. Nhưng mà xem xong thì thấy buồn quá. Tự nhiên nghĩ, nếu yêu nhau xong khổ thể này thì có cho tiền cũng chả dám dây. May mà dạo này cũng không bị sét nào đánh trúng. Hi vọng là cái sự vô tư tự do này còn được duy trì tới thời điểm thích hợp.




1 comment:

  1. chị rất nhớ em cô bé ạ. có quá nhiều chuyện để nói :(

    vẫn sống khỏe và tốt chứ em. cố gắng lên nhé, vượt qua những ngày này...

    ReplyDelete

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.