Mar 27, 2011

tell me why ain't nothing but a heartache, ain't nothing but mistake, i never wanna hear you say...but i want it that way...

Thực ra còn đang băn khoăn không biết nên viết bằng tiếng Anh hay tiếng Việt. Nhưng thôi kệ, cứ viết thôi. Tiếng gì cũng được.

Lâu lắm rồi mới viết và lần này muốn viết thật dài. Viết cho thoả cái nỗi them thuồng viết lách. Viết cho mê mệt, miên man. Rất muốn viết. Vì viết là bản năng cơ mà. Ừ, thế mà cái bản năng ấy cứ rơi vãi đi đâu dần dần.

Bỗng nhiên muốn dành cho mình một khoảng trống, một góc rất riêng. Một góc chỉ có mình mình và đôi tay đánh máy. Thế thôi. Không gì nữa cả, kể cả âm nhạc. Nhiều khi nhạc làm người ta rối trí quá. Những giai điệu rồi những ca từ, lúc ướt át, lúc đê mê tràn trề mà lắm khi lại giả vẻ cứng rắn, độc lập. Thử không nghe nhạc xem sao.

Nói về chuyên không dùng facebook nữa, hay đúng hơn là tạm thời không dùng nữa, thực sự tôi chỉ cảm thấy mình không hợp với nó nữa, hay chí ít thì cũng là tạm thời không hợp. Với cái list gần cả 1000 friends, tôi cảm thấy khó chịu khi phải up hết ảnh này ảnh nọ của mình lên, viết hết note này note kia lên và ngay cả việc update hết trạng thái này tới trạng thái khác.

Có người cứ thắc mắc tại sao tôi phải “lánh xa xã hội” như thế. Cũng nực cười, tôi đơn giản là không thích và đơn giản là không thích. Cái câu hỏi tại sao nó khó quá, vậy thôi. Nhiều khi cái cảm giác phải tiếp xúc, phải thể hiện và phải cho những người bạn không thích biết về những thông tin của bạn, rất khó chịu, rất mệt và rất ức. Vả lại, tôi thấy một cái mạng xã hội như vậy, hay thì cũng có hay mà dở thì tệ hại dở. Vì sao dở ư? Nó giả dối quá. À thôi, tôi sẽ dùng từ nhẹ nhàng đi một chút, có chăng là nó hời hợt và chỉ mang tính chất “bề mặt”. Tôi sẽ chẳng hơi đâu mà nói sâu nói xa về việc này và cũng chẳng lấy dẫn chứng làm gì. Vì tôi đoán chừng sẽ chẳng ai đọc đến mấy dòng này tôi viết và điều đấy thực ra khiến tôi vui hơn là buồn. Mà có lỡ ai đọc thì lại càng không nên nói xa xôi hơn, kẻo lại thị phị vô bổ.

Nhưng chả biết chừng, một lúc nào đấy tôi sẽ quay lại facebook chăng. Ừ thì nhiều khi còn người ta cũng phải cơ hội…Sống đâu thể có mình mình mà sống được. Nhiều khi ta cũng cứ phải “bề mặt”, phải hời hợt, phải cười nói như thế đấy. Và cũng có thể, bỗng nhiên một ngày tôi thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến độ muốn gào lên và thông báo cho cả nhân loại rằng tôi đang hết sức hạnh phúc đây, tôi sẽ lại quay về với facebook thì sao. Chả ai biết trước cái gì bao giờ. Tự nhiên nghĩ đến Chí Phèo: “Ai cho tao lương thiện?”…

Đang nghĩ vu vơ, nếu mà có một tình yêu đẹp thì cũng thích. Nghĩ là nghĩ vậy thôi. Hôm qua đi xem BSB về và vẫy taxi mất hơn 1 giờ đồng hồ để về đến nhà. Lúc ấy, thực sự đã buột miệng nói ra câu đại loại kiểu, “Bây giờ mới thấy công dụng của một anh xe ôm”. Nhiều khi cũng nghĩ nếu có anh ở bên thì sẽ rất thích. Sẽ ôm anh thật chặt, sẽ tựa vào vai anh và sẽ kể chuyện cười cho anh cả ngày. Hình như lúc trước,  cũng đã từng viết những câu đại loại như vậy nhưng sến hơn vài trăm lần. Dù có bao nhiêu tuổi và trải qua bao nhiêu thất vọng trong cái món yêu đường cũ rich này, có lẽ tôi vẫn ngây thơ và ngờ nghệch như thế. Ừ, đáng lẽ tôi không nên ngờ nghệch. Người đời bảo rồi, muốn làm đàn bà khôn thì đừng mong tình yêu đẹp. Nào thì chọn, mà 
nào có chọn được. Duyên số cả rồi.

Nhân nói về cái duyên. Có một chuyện vui như này. Nôm na là hôm qua mình và chị mình đứng vẫy taxi mốc mỏ ra và không bắt được cái nào. Chị mình đã gọi điện cho một hãng taxi quen thuộc xin điều xe. Gọi rất nhiều lần nhưng tổng đài đều báo là chờ và chờ. Lần cuối chị mình gọi về hãng và nói rằng, “chị nhìn thấy rất nhiều xe của hãng em đi qua,  đều không có khách, vẫy hoài mà không được”, đại ý thế. Thì chị bên tổng đài đã trả lời với giọng bình thản pha chút vẻ buồn bã: “Vậy em đành xin lỗi. Coi như chị và hãng đã hết duyên với nhau. Mong chị thông cảm và nối duyên với các hãng khác.” Ừ đại ý là như thế đấy.

Hôm qua, lúc BSB hát I want it that way, mình nhảy và gào từ đầu đến cuối, đến khi hết bài thì phát hiện ra giọng đã lạc mất đi đâu rồi. Thêm chuyện là mình không xem kỹ vé, tưởng ngồi thấp nên đã vác cao gót đi. Đến lúc về thì cảm giác như, mình mà đi cao gót vài năm nữa thì xương chân cũng không còn. Ước gì mình cao thêm 10cm nữa và mắt mình hết cận. Nhưng nhiều khi nghĩ cũng kỳ. Con người ta chẳng bao giờ thoả mãn với những gì mình có cả. Mình thì muốn cao hơn, mà đứa cao hơn sẽ muốn cao hơn nữa. Mà còn chị em châu Á mà lỡ cao đến thước 8, thước 9 thì chỉ ao ước lùn đi một chút. Chả nói đâu xa mình có con bạn mét 6 mà chẳng bao giờ đi cao gót và lúc nào cũng ước để thấp xuống đôi cm. Mình thì thấy nó hâm kinh khủng, mình ước được như nó chẳng được, nó lại còn muốn bé đi. Ôi đúng là đời. Chung qui lại, cuối cùng làm gì có đứa nào sướng đâu, vì đăng nào con sướng cũng chẳng biết đường sướng cơ mà. Mặc dù mình rất hiểu chân lý ấy, nhưng mỗi khi nhìn thấy những đứa sung sướng, may mắn, đề huề mở mồm ra than thở thì chỉ muốn tát cho nó lật mặt từ đằng trước ra đằng sau thôi. À vâng, và đấy là một phần của lý do tôi ghét facebook.

Mỗi người đều có một dự định, kế hoạch khác nhau. Tôi cũng vậy thôi. Chưa kể là vào mỗi thời điểm trong cuộc sống, chúng ta lại thay đổi kế hoạch đó một chút, hoặc đôi khi là chuyển đổi tất cả. Vẫn còn nhớ, trước ngày bước chân sang đất Úc, tôi đã tin chắc vào cái kế hoạch sẽ trở về Việt Nam sau khi tốt nghiệp đại học (ở Anh, dĩ nhiên là tôi đã biết tôi sẽ sang Anh học đại học). Sau này, khoảng vào tháng 6 năm 2010, tức là mới năm rồi thôi, tôi đã nghĩ tới chuyện ở lại Úc học đại học và sau này cố bấu víu ở lại. Tiếp sau đó, khi tôi biết mình sẽ lại đi Anh, tôi lại nghĩ tới việc tới một nước nào đó định cư, không phải Việt Nam, không phải Úc và cũng chẳng phải Anh. Còn ngày giờ phút này, tôi lại rất muốn quay trở lại Việt Nam sống và làm việc, và cụ thể hơn là tại Sài Gòn. Ôi giời, chẳng phải là tôi yêu mảnh đất ấy quá đỗi hay trót phải lòng anh nào trong cái xứ miền Nam ấy, chỉ đơn giản là tôi nghĩ đất ấy mới là đất làm ăn, mới là đất kinh doanh, phát triển, đặc biệt về mấy ngành quảng cáo, truyền thông. Đang nghĩ sau này sẽ về giúp bố. Chẳng biết có giúp nổi phần nào không. Nghĩ là nghĩ vậy. Mà nói là nói vậy. Tôi tin vào tôi lắm chịứ. Vì nếu tôi không thì ai sẽ?

Don’t believe it when I say:
I don’t believe in love
I don’t believe in what I called friends
I don’t believe in anything on Earth
I have no trust in you
Cause I am mad and I’m just trying to show how independent I can be
While I am so not
So be patient please, my dear
And don’t ever give up on me
Give me a chance to believe in something…

Đang suy nghĩ xem có nên cắt lại mái bằng không. Hừm, để xem đã.

Ôi giời, và tôi cần UV 49mm! Tuần sau sẽ đi Trung Quốc. Ừ thì không thích Trung Quốc, nhưng cơ hội ngàn năm có một, phải đi chứ. Sẽ cố gắng tận hưởng và chụp nhiều ảnh đẹp. À còn cái CAS! Nhanh lên chứ, cái bọn Kingston này. Thật là hết sức bực bội. 

2 comments:

  1. Co the comment cua minh doi voi ban chi mang tinh chat "be mat", nhung thu that, minh rat thich ban. Du rang chi biet ban qua facebook, chi hieu ban qua nhung cai note va status, nhung minh lai thay vui vui khi biet co mot tinh cach nhu the ton tai tren coi doi nay.
    - Phung Lee

    ReplyDelete
  2. just so u know,
    ur comment made my day sweetie =)

    ReplyDelete

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.

Blog Archive