Apr 5, 2016

người dài dòng

Thi thoảng ngẫm lại, tôi tự nhận mình thích dài dòng. Không phải một lần, hai lần, mà cũng đã nhiều lần rồi, ai đó bảo với tôi rằng, viết dài mà làm gì, bây giờ không ai đọc chữ mấy đâu. Kể ra thì cũng đúng. Thời đại của hình ảnh và truyền thông số với tốc độ tên lửa thế này mà bảo mọi người phải đọc một đống chữ thì mất thời gian quá. Hình đẹp là được rồi. Càng nhiều hình càng tốt. Thông tin chỉ cần đủ thôi. Có khi bây giờ người ta cũng chả đọc gì nữa, chỉ đọc caption, đọc quote với review sách và plot phim thôi. Đấy là người ta bảo thế. Còn tôi, tôi thích sự dài dòng.

Tôi thích chậm rãi nghiền ngẫm một cuốn sách rồi trên con đường khám phá cuốn sách đó, tôi sẽ bắt gặp những trích đoạn mà tôi thấy thấm thía hay tâm đắc vô cùng. Và rồi, sau này tôi sẽ mở đi mở lại cuốn sách đó chỉ để tìm cho bằng được một câu đó thôi, là đã đủ mãn nguyện rồi.

Tôi thích nói chuyện dài hơi lượt thượt với những người bạn của mình, người cũ, người mới, nói về chuyện hôm qua, hôm nay và chuyện ngày mai. Có thể đi dạo bên cạnh nhau dọc con sông Yarra, tìm một chỗ tĩnh lặng với ánh đèn đường rọi tới, ngồi xuống với nhau và nói về trời, về đất, về tớ, về cậu, hoặc là về cái bóng đèn đường kia? Cậu nói xem, bóng đèn này còn chiếu sáng được trong bao lâu? Có đủ lâu để lần tới chúng ta cùng quay lại đây, vẫn sẽ gặp chính bóng đèn này hay không? Hoặc, có lẽ lần sau rồi lần sau nữa, cậu đi qua bóng đèn này một mình, hay với một ai khác, liệu cậu có nhớ đến tớ không? Tớ đoán là không, nhưng dù cho không bao giờ quay trở lại vị trí này, tớ sẽ vẫn nhớ đến cậu. Ừ, thi thoảng thôi.

Tôi thích hồi tưởng lại những câu chuyện, những mẩu kí ức và những đoạn ghi chép vụn vặt của mình. Có lẽ, tôi đã nói điều này đôi lần với những người thân thuộc, rằng trí nhớ ngắn hạn của tôi không có vẻ gì là quá tốt, tôi cũng từng quên cặp sách tới trường, tự khóa mình bên ngoài phòng mà quên chìa khóa bên trong, đại thể những chuyện như vậy. Nhưng trí nhớ dài hạn của tôi thì lại là một mảng hoàn toàn tách biệt. Đôi khi tôi nghe có người nói, rằng trẻ con thì làm sao hiểu được và nhớ được cái này cái kia. Tôi lại cảm thấy kì diệu, giống như rằng chúng tôi không đến cùng một hành tinh vậy. Bởi có rất nhiều sự việc hay những câu chuyện nhỏ thường ngày đã từng xảy ra với tôi lúc 3, 4 tuổi, tôi đều ghi nhớ rất rõ. Nhớ rõ đến mức như chính tôi đang xem lại những đoạn phim màu sắc nét như SD (ừ SD thôi chứ chưa phải HD với 4K), từng chi tiết về khung cảnh xung quanh lúc đó, TV đang chiếu chương trình nào, họa tiết trên chiếc chiếu, cảm nhận bề mặt của sàn gạch, có khi đến cả cảm xúc và ý nghĩ của tôi vào thời điểm bấy giờ. Nhưng nhớ được nhiều cũng chưa chắc đã là chuyện hay. 

Đôi khi tôi cảm thấy, tôi chẳng có gì mấy ngoài một trí nhớ hình ảnh và cảm xúc siêu phàm, cộng thêm sở thích dài dòng say sưa. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, với những thứ này, tôi chẳng biết làm gì với chúng. Những kí ức dông dài đó có làm tôi giàu được không? Về vật chất thì tôi nghĩ là khó. Nhưng có lẽ sẽ khiến cho cuộc đời tôi trọn vẹn hơn, giàu có về cảm xúc và trải nghiệm hơn chăng? Có lẽ là thế. Có lẽ thôi. 


Apr 4, 2016

outside the windows

Cứ mỗi căn nhà tôi từng ở, lại mở ra một khung cửa sổ khác và những hình ảnh phía ngoài khung cửa ấy lại thật khác nhau, nhưng đôi khi lại tình cờ hữu ý có điểm tương đồng. Cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi hình thành thói quen dõi theo và ghi nhớ những khung hình bên ngoài những khung cửa sổ ấy. 

Tôi còn nhớ, căn phòng trong kí túc xá đầu tiên của tôi ở Melbourne, bên ngoài cửa sổ là một khoảng trống rất rộng, vừa đủ tầm nhìn là một tòa nhà office. Đúng tầm mắt của tôi mỗi khi nhìn ra phía bên ngoài kia, là một văn phòng làm việc nào đó với cửa sổ kính thật to và những tờ giấy ghi nhớ được dán tạo thành những chữ cái. Thi thoảng, những người phía trong office đó lại thay đổi vị trí sắp xếp của những tờ giấy nhớ, và một từ mới được hình thành. Đến giờ thì tôi không còn nhớ được chính xác họ đã tạo ra những từ gì. Chỉ là, ngày này qua ngày khác, tôi đã từng chăm chú nhìn sang bên tòa nhà bên kia, cố đọc xem hôm nay những người bên đó đã viết nên từ gì. Cũng vẫn là căn phòng đó, khi tôi ngồi bên góc bàn để laptop, gác hai chân lên mặt bàn, mở Mây của Đỗ Bảo lên nghe, ngửa lưng ra sau và nhìn ra ngoài, thì chỉ còn một khoảng màu trời và những đám mây muôn hình vạn trạng. 

Tôi còn nhớ, căn phòng sau cùng của tôi ở Melbourne, với hẳn hai chiếc cửa sổ cao gần tới tận trần nhà và bên ngoài là cả một khoảng balcony trọn vẹn. Nhìn ra ngoài ô cửa số ấy, tôi thấy những lớp nắng thả mình trên sàn gỗ ban công cũ kĩ, con phố nhỏ vắng người, cửa tiệm sơn màu đỏ tươi đối diện bên đường, và màu trời xanh ngắt đối lập. Tôi còn nhớ như in, một buổi sáng của một ngày nghỉ nào đó, tôi thức dậy trời đã sắp trưa, mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ là cả một màu trời xanh đến kì lạ. Có lẽ, lúc đó tôi đã cảm thấy kinh ngạc lắm, nhưng cũng hạnh phúc lắm, mắt tôi có lẽ đã mở thật nhanh thật to hơn bất kì một thời điểm thức giấc nào khác. Và tôi bật dậy, tìm chiếc máy ảnh và bấm lấy bấm để. Tôi chỉ sợ rằng, khoảnh khắc đấy sẽ trôi đi mất và một ngày nào đó sau này, tôi sẽ quên mất cái sự đẹp đẽ đến mức không tưởng này. Và thú thực, tôi không hề nói quá, đó là bầu trời đẹp nhất tôi từng thấy cho đến tận bây giờ. Để rồi tôi tự hỏi, liệu những người có mặt tại Melbourne vào cùng thời điểm đó có nhìn lên bầu trời hay không? Nếu có, họ có thấy bầu trời đẹp và đẹp đến mức mà tôi nhìn thấy hay không? Và liệu với họ, đó có phải là bầu trời đẹp nhất họ từng thấy hay không? Có lẽ có với một vài ai đó. Có lẽ là không với số còn lại. 

Tôi còn nhớ, một trong những căn phòng đầu tiên tôi chuyển tới ở Kingston, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể thấy một cái cây lớn. Phòng tôi ở tầng 3, chiều cao có lẽ đâu đó bằng với cái cây nọ. Mỗi lần nhìn ra bên ngoài là có thể nhìn thấy bao trùm mọi thứ diễn ra với cái cây. Từ mấy chú chim bay qua liệng lại trên cành cây, rồi tới mấy bạn sóc trườn lên trườn xuống, ngó nghiêng ngang dọc, và rồi lá xanh, lá vàng, tới ngày trụi lá, rồi tuyết đọng trên cành, cho tới lúc tuyết tan. Tất cả những điều đó, tôi đều được tận mắt chứng kiến, chậm rãi, từng chút từng chút một. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên tôi nhận ra điều kì diệu của việc có thể nhìn ngắm một cái cây từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Cảm giác như một người bạn vậy, ở bên nhau suốt xuân - hạ - thu - đông, nhìn thấy nhau lớn lên, nhìn thấy nhau thay đổi. 

Nơi cửa sổ căn phòng tôi đang ở cũng có một cái cây như vậy. Chỉ có điều cây si sống ở Việt Nam, nên hạ qua đông tới gì chỉ thấy một màu xanh, thi thoảng mấy em lá rụng rơi, đúng đợt mưa bão thì cành nọ cành kia xiên xẹo lả lơi lượt thượt một chút buồn. Đùa thôi, chứ thực ra, những ngày nắng nhìn ánh sáng len qua những tán lá mới thi vị làm sao. Rồi thì, những ngày gió, lắng nghe tiếng rì rào xô đẩy nhau như múa như hát của lá của cành, cảm thấy như vạn vật đều bình yên. Cả những ngày mưa, tiếng rào rào hay rả rích bởi những giọt nước chọn những tán lá làm chỗ nghỉ chân chớp nhoáng rồi mới thả mình về với đất, đẹp mà thơ lắm,...liền chỉ muốn cuộn mình lại vào chăn rồi ngủ tiếp tới ngày nắng lên! 

Để kết lại bài tập làm văn này với đầy đủ ba phần như học sinh mẫu mực, xin được phép dùng lại một đoạn tự viết ra từ lâu lẩu lầu lâu mà vẫn là lời đáy lòng thời hiện tại. Có một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho một ai đó sự khác biệt của những khung trời ở mọi nơi mà tôi đã tới. Và hi vọng, người đó, vào ngày đó (và nhiều ngày sau nữa), sẽ chịu lắng nghe tôi kể và sẽ muốn cùng tôi đi tới những nơi đó và cả những nơi khác nữa, chỉ để nhìn thấy sự khác biệt của những vùng trời. Và vì lẽ đó, tôi hứa sẽ trân trọng người đó thật nhiều. 

Jan 28, 2016

pieces of memory I've lived with

Trên đời có lẽ cũng có những người như tôi, sống bằng những kí ức. Không phải chúng tôi chỉ sống bằng những kí ức dàn trải đầy ắp những nỗi niềm phai màu ấy. Chúng tôi vẫn sống với thực tại, vẫn vui, vẫn buồn, vẫn yêu, vẫn ghét những ngày rất đời, mỗi ngày lại mỗi ngày. Nhưng những mẩu kí ức mà nhiều người chọn vùi đi hay để rơi, để vãi nơi nào đó, thì chúng tôi lại nhặt nhạnh, gói ghém mà cất giữ đầy trân trọng. Để ngày nay ngày nao đó, khi giở lại những tấm hình, đọc lại đôi ba con chữ, hay chỉ là ngước lên một bầu trời nào đó trông thật giống màu trời của nhiều ngày cũ kia, trái tim lại thổn thức trở lại, tất cả mọi chi tiết, mọi rung động, mọi bồi hồi, cảm xúc đều ùa ạt trở về trong chớp mắt. 

Giống như khi nhìn lại vào bức hình này, có thể tôi không nhớ được ngày tháng chính xác tôi đã nhấn nút ghi lại khung cảnh ấy. Nhưng, tôi có thể hình dung lại như in, từng chút một cái cảm giác của tôi vào lúc đó, bài nhạc tôi đã bật, những cơn gió và cả tiếng xào xạc của lá cành rung mình chạm vào nhau. Đó là một ngày nào đó, có lẽ là vào tháng 3, của 4 năm về trước. Trong căn phòng của mình ở tầng 3 tòa nhà kí túc xá, cánh cửa sổ có thể mở đủ rộng để tôi ngồi tựa lưng vắt vẻo bên khung gỗ cũ kĩ, hai chân thả hững hờ ra phía bên ngoài bậu cửa, ngửa mặt lên là một phần nào của mái nhà vươn ra và hẳn rồi, bầu trời và tán cây. Mỗi buổi chiều ấy, sau một cơn mưa rào chóng vánh gột sạch trời đất và mọi sự xung quanh, trời rồi xanh trở lại, mây trắng cũng lảng tảng trôi theo, bay qua vội vã không kịp chào nhờ những cơn gió sau mưa thổi vèo, thổi vèo. Lại thêm tán cây xanh rì quá chóng, chẳng khác nào bảo rằng, hè năm nay tới sớm. Tôi nhớ được giai điệu của Let it die, mà tôi đã nghe đi nghe lại trong những ngày đó, mỗi khi mưa tới. Với cánh cửa sổ hé mở, đủ để cho mùi đất ẩm cùng tiếng mưa vội vã tràn vào căn phòng nơi tôi ở, và với giọng ca buồn bã ám ảnh của Feist khi ấy, tôi đã nghĩ, 'ồ có lẽ đây là bài hát buồn nhất' và cũng có lẽ tôi của ngày hôm đó, cần một nỗi buồn như thế để hòa tan đi một nỗi buồn khác biết chừng nào. 

Nhưng nào, nhưng nào, nỗi buồn ấy có buồn thật không? Có lẽ là không. Tôi của lúc đó đã cảm nhận được bao nhiêu sự đẹp đẽ giản đơn trong không gian, trong tự nhiên tới vậy, thì không có lý gì nỗi buồn khi ấy lại có thể trở nên bớt đẹp được. Nó hẳn đã phải là một thứ gì đó trong trẻo, tĩnh lặng lắm. Và đẹp. Đẹp đủ để tới tận bây giờ, chỉ cần nhìn lại một tấm hình, tôi lại có thể kéo mình trở về không gian ngày ấy. Trọn vẹn. 

Jan 19, 2016

một chốn để quay trở lại

Sau mỗi chuyến đi, tôi lại muốn viết một cái gì đó. Có lẽ cái gì đó ở đây không cần phải là cả một bài chia sẻ trải nghiệm dù lịch gì cả. Dù sao thì tôi cũng không thích những thứ cứng nhắc. Chỉ đơn giản là luyên thuyên vài ba mẩu chuyện, viết ra để ai muốn đọc thì đọc, còn lý do chính vẫn là viết ra để tự mình có thể ghi nhớ, có một chỗ cất giữ những ký ức, dù là nhỏ hay to. 

Có đoạn buổi tối đầu tiên, một mình ngồi làm hẳn một session ngắm đường ngắm người ở Orchard cũng thấy thú làm sao. Chả là trên đường đi ra station, bỗng bắt gặp một bạn thanh niên cũng đang ngồi đó tai cắm earphones nghe nhạc, ngồi trên bậc thềm trước cửa một cái shopping mall, ngồi khoanh chân ngắm nhìn người qua lại. Tôi nghĩ bụng, bạn này nhìn thấy gì nhỉ, có thú không nhỉ, thế là quyết định chưa đi về vội, ngồi lại một chút, cũng bắt chước bạn nọ, mở nhạc ra nghe, ngắm người trên đường, ngửa mặt lên nhìn mây trời cây lay. Có lẽ là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất của chuyến đi chăng? Serious people watching is never old. Có cơ hội để làm thì lúc nào cũng thú. Nhìn người này, ngắm người kia, suy suy nghĩ nghĩ, ồ cô ấy làm nghề gì nhỉ, ồ anh kia cá tính có thể ra sao,...Rồi chống hai tay về phía sau, ngửa mặt lên để nhìn thấy những tán cây cao vút, bầu trời đêm đen nhưng phản chiếu ánh sáng từ chốn đô thị và lảng tảng những đám mây trắng đục, tôi lại hình dung ra những năm tháng cũ đó, ở Melbourne, tôi cũng đã từng như thế, cùng với một ai đó. 

Tới câu chuyện đi ở hostel. Ok, thực ra là lần này mình chỉ có ở một đêm ở hostel thôi vì những ngày sau đã lăn theo hội bạn. Lại còn là lần đầu ở boutique hostel, nói chung cũng hẳn là một trải nghiệm mới đó. Về độ sạch và đẹp thì khỏi nói nha, rất xinh tươi, sạch sẽ. Nhưng cũng vì là kiểu hostel hạng 'sang' nên cũng có cảm giác rất private, không như những lần mình ở hostel khác. Lần này chẳng nói chuyện với ai, gần như còn không nhìn thấy mặt ai chứ đừng nói tới nói chuyện, đi chơi cùng gì, vì mỗi đứa một pod, kéo rèm xuống là như cái hòm riêng, không sợ đứa nào nhòm ngó. Âu cũng có cái hay của nó. 

À rồi thì lần này mới nhớ ra, ồ đúng là cũng có người có bad sleeping habit. Bình thường lúc nào cũng ở một mình. rồi mấy lần trước ở hostel cũng không có gặp, lần này mới được mục sở thị. Đang đêm ngủ ngon lành, bỗng bị đánh thức bởi tiếng ú a ú ớ của con mẹ nào. Tỉnh dậy mới nhớ ra mình đang ngủ cùng phòng với bao nhiêu người nữa nè. Hóa ra có chị nào đó gặp ác mộng cứ hú với hớ, khổ khổ, vừa bực mình vì bị tỉnh giấc mà vừa buồn cười. Rồi lại có mợ nào đặt chuông báo thức sớm tinh mơ, chuông reo mấy chục hồi không thèm tỉnh. Mà rõ là giường của mợ cách giường của tôi chắc cũng xa tít, thế mà tôi tỉnh trước, tưởng báo thức của mình mà hóa ra không phải. Tôi cố tình ho một cái cho mợ biết, có chị giường bên chắc cũng cú nên cũng hắng giọng tay chân loẹt quẹt, thế mà mợ kia vẫn không tỉnh cho, cũng không thèm tắt báo thức...Quả nhiên là ví dụ điển hình cho 'điếc không sợ súng'! 

Lại nói, chỉ mới hơn một năm trước, tôi cũng viết một bài giới thiệu về Tiong Bahru - một địa điểm mà tôi yêu thích vô cùng. Lần này quay trở lại , dĩ nhiên cũng đã lại đến đó như một điều hiển nhiên không cần phải bàn. Thế là lại phải kể vài ba câu chuyện ở chốn này nhỉ. Giới thiệu thì thôi đi, ai cần google vài nhát cũng ra rồi. Nên ăn, nên chơi thế nào hỏi anh Gồ là ra hết vài chục bài dẫn đường, chỉ hướng, không cần lo sợ lạc lối. 

Tôi chỉ muốn kể chuyện, dẫn mấy đứa bạn tôi tới Tiong Bahru lúc trời đã loạng choạng sắp hoàng hôn, trời vừa mưa xong, đất còn chưa ráo nước. Tôi dẫn đường kéo bọn nó rảo chân nhanh nhanh để còn dựa lúc trời sáng để mà còn thưởng thức nơi chốn này với thật nhiều thứ hay ho. Lại là tiệm sách tôi thích mê thích mệt, bước vào với ánh đèn vàng ấm áp và những cuốn sách cao từ trần nhà trải xuống tận chân tường, nó mới mê mẩn làm sao! Vào rồi thì phải làm gì? Đi tìm ngay con mèo để chào chứ gì nữa! Hơn năm rồi chị mới ghé lại đó, còn nhớ chị không, dĩ nhiên không nhớ, nghĩ sao mà nhớ được hay vậy, con nhỏ này tính kỳ ghê! Rồi lại đắm chìm trong đống sách, nhấc cuốn này lên, hạ cuốn kia xuống, nhìn bìa sách, lật giở vài trang. Rồi thì sao, ô hay quá làm sao, chạm tay vào một cuốn sách bìa thật ưng cái bụng, mở bừa một trang ra, thôi rồi, yêu luôn rồi, viết đúng thứ mình thích rồi. Nghĩ gì nữa, tìm ngay bản nào thẳng thớm, phẳng phiu nhất, trọn vẹn nhất, cầm lên tay giữ khư khư rồi đi quanh ngắm tiếp. Lạc lối chán chê rồi mới chịu thanh toán đi ra. Tiệm còn mở bài I'll have to dance with Cassie, hẳn là muốn khách tới chơi đây vừa coi cọp sách vừa nhảy quanh quanh rồi. Gặp bạn cashier cười thật tươi, thật dễ thương, nghĩ bụng, hay về nhà mở tiệm sách rồi đứng bán sách vậy có khi hợp mình nhất rồi. (Nói giỡn vậy nhưng trong lòng bỗng thấy có khi nên suy tính thật ghê.) 

Rồi đi ra ngoài dạo quanh quanh. Đi từ quán cafe này tới tiệm bánh khác. Ai mà chẳng biết Tiong Bahru thì hipster như nào rồi, nhưng mà thú vị là tôi vẫn có cơ hội bắt gặp được một hình ảnh vừa đáng ghi nhớ vừa thấy thật dễ thương. Đang dẫn đường chỉ lối cho mấy đứa bạn đi tới Tiong Bahru Bakery điểm hẹn yêu thích, đang len len quá những dãy nhà thì gặp một anh râu quai nón, đeo kính đúng kiểu hipster y chang mấy thằng bạn mình hồi đại học. Nhưng gì, anh mặc áo thun và quần đùi Hello Kitty! Xong tay thì bế một đứa bé tí tẹo teo trông rất có nghề kiểu bố bế con. Gặp thế là biết đúng Tiong Bahru rồi, không lệch đâu được rồi. Cưng thật cưng! 

Mà đó, Tiong Bahru xưa nay mới chỉ tới vào ban ngày, lần rồi cũng mới chỉ loạng quạng tối. Chưa bao giờ nghĩ tới chốn này sẽ ra sao vào buổi tối. Thế mà có người bảo tối ở đây yên tĩnh thích lắm, nếu may mắn còn gặp mấy bạn mèo hoang chạy ra chơi cùng. Không biết thế nào, chắc lần sau phải thử quay lại buổi tối thôi, nhỉ?


Dec 12, 2015

Vừa xem hết Our Times, một phim Đài Loan nói về tuổi trẻ. Nói chung là cũng như bao những bộ phim nói về tuổi trẻ khác, mỗi khi xem lại cảm thấy khắc khoải, đồng cảm và chắc là cả một chút ám ảnh, day dứt nữa. Là kiểu phim mà, làm chán chắc khó hơn làm 'hay'. Hay ở đây đủ là để khán giả thích, khán giả chịu xem đến cùng, gật gù và rồi bồi hồi xúc cảm, rưng rưng nước mắt, nếu không phải là vỡ òa ra hết nửa hộp giấy. Vì ai mà chẳng có tuổi trẻ, để nhắc đến, để hoài niệm.

Một vài bộ phim tương tự mà mình đã từng xem có thể điểm qua như, So Young, Youth Never Returns và Em là quả táo trong mắt anh. Đều là phim nói tiếng Hoa và đều kiểu kể lại chuyện xưa thời còn mài mông trên ghế nhà trường và những biến chuyển cuộc đời. Phim 'quả táo' chắc là phim nổi tiếng nhất và nhiều người thích nhất? Mình thì không nhớ được rõ lắm phim đó như nào và đại ý thì cũng không thích lắm. Vì lý do gì thì quên rồi, thì có nhớ phim lắm đâu...

So Young do Triệu Vy đạo diễn, chắc thích nhất trong tất cả? Vì thực ra vốn thích Triệu Vy và khi nghe tin Triệu Hựu Đình đóng vai chính thì lập tức bổ nhào đi tìm cuốn truyện được dựng thành phim để đọc! Mình còn nhớ như in, lúc đó còn ở Kingston trong căn phòng có french balcony xịn vãi chưởng của mình và queen sized bed sâu ó sằm, chăn ấm đệm êm, mình nhai hết bản pdf. của 'Anh có thích nước Mỹ không' trong một đêm. Ngay lúc đó, mình đã mường tượng Trần Hiếu Chính với hình ảnh của Triệu Hựu Đình, và càng đọc thì càng cảm thấy quả nhiên Hựu Đình quá hợp vai này rồi. Mà Hựu Đình là người tình màn ảnh châu Á của mình, chỉ cần có anh thì nhất định sẽ xem, không cần phải nghĩ.

Sau này khi được xem phim, nói chung mình cũng cảm thấy thỏa mãn, và cả khắc khoải. Phim thực ra không giống truyện, nhưng có lẽ vì thế mà mình lại càng thích hơn? Trong truyện, nhân vật nữ chính khi trưởng thành cuối cùng đã chọn anh Lâm (tạm gọi) thay vì Hiếu Chính. Còn trong phim, cô ấy cuối cùng không/chưa chọn ai cả, một cái kết mở để khán giả muốn gì được nấy. Nhưng đối với mình, có lẽ cô ấy cuối cùng chẳng chọn ai trong hai người đó cả, và mình thích sự lựa chọn đó. Bài hát chính của phim do Vương Phi thể hiện, phải nói là ám ảnh. Mỗi khi nghe, lại cảm thấy như được trải qua một lần tuổi trẻ của những nhân vật trong phim. Nói chung, dù là truyện hay phim thì mình cũng cảm thấy kịch bản khá nặng nề. Nếu xem để vừa đủ hay và giải trí thì chắc là thôi.

Còn Our Times có lẽ là my new favourite? Có lẽ lời tỏ tình lãng mạn nhất là khi, nhìn thấy cô bạn thân ôm lấy tấm standee của Lưu Đức Hoa, cậu trai 18 tuổi nói quả quyết với vẻ mặt đắc thắng: 'Sau này, tôi sẽ bảo Lưu Đức Hoa hát cho cậu nghe!' và bao nhiêu năm sau đó bằng một mối nhân duyên ảo diệu nào đó, cậu ấy đã làm được. Rõ rồi, những chuyện như thế chỉ có trên phim thôi! Nhưng nào nào, mơ mộng chút cũng không chết được mà các cậu, mà có mơ nhiều nữa cũng đếch chết được chỉ vì mơ đâu nên là muốn mơ thì cứ mơ đi, ok?!

Lý do mình thích Our Times có lẽ cũng bởi vì mình có thể relate với những câu chuyện và nhân vật trong phim khá nhiều. Trong trí nhớ của mình, mình cũng từng quen một ai đó giống Thái Vũ, một ai đó giống Âu Dương. Mình nhớ cậu bạn quanh năm suốt tháng trêu mình làm mình phát điên, nhưng khi mình 'thất tình' lần đầu tiên trong đời, chính cậu bạn ngày nào cũng gọi điện thoại bàn sang chờ mình trút bầu tâm sự than thở rồi động viên chân thành đủ điều. Thế nhưng cứ đến lớp gặp mặt nhau là lại quay ra trêu mình như thằng điên, giống như Thái Vũ đối với Chân Tâm. Có lẽ, thuở ấy còn ngơ ngơ, dại dại, không biết thể hiện tình cảm thế nào, âu cũng đáng yêu.

Rồi cái cảnh khi Thái Vũ nhảy xuống hồ bơi kéo cô bạn thân lên bờ sợ nó chết ngạt, làm mình nhớ đến một cậu bạn khác. Hồi còn ở kí túc xá, nữ một tầng, nam một tầng nhưng vẫn lên tầng xuống tầng được (chỉ là bọn con trai ở lầu 1 mà vác xác lên lầu 2 cũng sẽ bị kì thị chút). Một hôm có báo cháy ò í e, chắc chỉ tầm 10h tối gì đó, nhưng hồi đấy mình lết xác về mệt nên hay đi ngủ sớm rồi nửa đêm mới dậy làm bài. Mình ngủ say như chết, điện thoại thì để rung xong tận đầu nào của căn phòng, có gọi cũng không nghe thấy, và đấy, báo cháy còn chưa đoái hoài chứ nói tới điện thoại! Thế là nghe rầm rầm rầm tiếng đập cửa và gào tên, lạch bạch mò ra mở thì thấy ngay bộ mặt của cậu bạn thân hốt hoảng xong lôi ra bắt đi dép vào xong kéo lê ra khỏi cái tòa nhà. Dĩ nhiên cuối cùng thì chả cháy cái khỉ gì, mà chỉ vì một con (chắc là con vì khói phát ra ở lầu 2) nào đó nhét đồ ăn vào lò vi sóng xong để quá đà. Thế là cả lũ lại hùa vào chửi một con dở hơi không biết mặt, chỉ vì nó mà trời rét thế này mà bắt bọn tao mặc quần áo ngủ chạy ra ngoài trời!

Hay là cảnh Âu Dương cầm tay cô bạn đang ngồi sau xe máy, nhét vào túi áo khoác của mình rồi nói 'như thế này tay sẽ không bị lạnh' có chút ngượng ngùng nhưng vẫn thật thản nhiên, sao mà quen đến thế! Khi Thái Vũ kéo cô bạn 'đầu to, mắt cận' trèo tường, trốn học đi trượt băng và nói 'chưa từng mặc đồng phục trốn học một lần, sau này sẽ hối hận', mình đã gật gù ngay tức thì. Rồi khi hai đứa ngồi trên sân thượng, Thái Vũ lôi từ đâu ra 'hàng cấm' là hai lon bia, lại nói 'chưa từng mặc đồng phục uống bia một lần, sau này...' và lần này cô bạn thân đã tự cầm lon bia lên uống và đáp lời 'sẽ hối hận'! Mình nhận ra, có lẽ là đối với thời học sinh - sinh viên này, mình cũng không có gì phải hối hận mấy. Hay cảnh Chân Tâm kéo cậu bạn thân lên sân thượng, còn chưa kịp bày tỏ tình cảm mới vừa nhận ra thì đã phải quay mặt lau nước mặt đi, để rồi gắng gượng chúc mừng cậu bạn bên một cô gái khác, mình cũng cảm thấy nghèn nghẹn làm sao, hình như cũng đã từng đi qua rồi.

Trong phim thì như đã nói, hai người bạn này vẫn tìm lại được nhau sau bao nhiêu năm lạc lối giữa cuộc đời bon chen thực dụng cơm áo gạo tiền và cậu bạn đã thực hiện được lời hứa năm nao. Ảo diệu thôi. Ảo diệu thôi các cậu ạ. Mình đọc truyện, xem phim rồi để gợi nhớ, để mộng du quay lại một chút ngày xưa vậy thôi. Chứ với mình, hoài niệm cũng chỉ là để hoài niệm. Quay lại thực tế, mình nghĩ 99,99% mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại (chứ đừng nói là nối tiếp mối duyên nào đó kì ảo) những nhân vật đã đi qua trong những ngày trẻ tuổi (hơn) đó của mình. Dù cho có những câu chuyện đã từng rất đẹp, rất chân thành, rất đơn thuần. Nhưng đi qua chính là đã đi qua, chắc là không thể quay trở lại nữa, và có trở lại thì cũng đếch đẹp nữa đâu. Chính bởi vì đó là hoài niệm, nên mới đẹp. Còn nếu nó còn kéo dài đến bây giờ trở thành hiện tại, khả năng cao là sẽ thấy bớt đẹp đi thật nhiều phần.



Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.