Showing posts with label writing. Show all posts
Showing posts with label writing. Show all posts

Dec 16, 2012

Tập truyện ngắn: Những mẩu chuyện nhỏ nhặt (9)

9. Mẩu chuyện số Chín 

[...Ai cũng nói hoa hồng rất đẹp và cũng rất thơm. Cô ta luôn luôn kiêu hãnh, tự hào vì điều đó. Để giữ gìn sự kiêu hãnh, tôn nghiêm của mình, cô ta chọn cách lạnh lùng xù gai nhọn. Người ta yêu thích cô bao nhiêu, thì cũng e dè, nể sợ cô chừng đó. Nhưng chẳng ai chịu hiểu rằng, gai đâm vào người họ đã đau, gai mọc trên người cô còn đau gấp vạn lần...]

Vở kịch nào rồi cũng có hồi kết. Sân khấu nào rồi cũng tới lúc phải hạ màn. Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc phải chia tay. Nhưng có những cuộc gặp gỡ lại ngắn ngủi quá đỗi. Ngắn ngủi tới nỗi, chưa kịp quen thì đã phải nói lời chào, chưa kịp chào hỏi thì đã hóa xa lạ. Nhiều năm trước, tôi cũng từng có một cuộc gặp gỡ như vậy. 

Khi ấy, tôi vừa mới hoàn thành xong khóa học của mình, chỉ còn đang chờ đợi tới ngày lễ tốt nghiệp và tấm bằng cử nhân. Lúc bấy giờ, tôi nổi tiếng là mẫu học sinh cần mẫn, tối ngày đèn sách. Nói cách khác thì tôi là một 'mọt sách' chính hiệu. Suốt 4 năm học đại học, dù cho các bạn học đôi lúc có rủ đi chơi đây đó hay tham dự những tiệc tùng, tôi đều luôn tìm cách từ chối, thoái thác. Mọi người sau dần cũng biết con người của tôi như vậy nên ít khi ngỏ lời rủ rê đàn đúm nữa. Nhưng kể cả đối với những dịp đi chơi chung với lớp hay tham gia những buổi họp mặt đơn thuần, tôi cũng rất e dè. Chỉ duy có hai lần, các bạn học thành công với việc 'áp giải' tôi đến với thế giới của tuổi trẻ. Lần thứ nhất là khi Mỹ Anh, cô bạn học khá thân của tôi, hết sức nhiệt tình mời tôi tới sinh nhật lần thứ 21 của cậu ấy. Lần thứ hai, cũng được coi là lần cuối cùng trong suốt 4 năm đó, là khi Mỹ Anh quyết đưa tôi đi xem vở nhạc kịch đầu tiên trong đời trước khi chúng tôi cùng rời khỏi giảng đường đại học. 

Vào thời điểm đó, một kẻ mọt sách như tôi, tới phim ảnh còn chẳng màng. Thế nên việc đi xem nhạc kịch là một điều gì đó to lớn lắm, được coi như là một quyết định cao cả lắm. Lúc ấy, không hiểu Mỹ Anh đã phải hao tổn biết bao công sức mới có thể thuyết phục được 'bà cô già' là tôi, đi xem nhạc kịch cùng cậu ấy. Vì lúc bấy giờ, cả hai chúng tôi vẫn còn đang là sinh viên, cái gì cũng cũng thiếu, mà nhạc kịch thì đã vốn nổi tiếng là bộ môn xa xỉ. Cả hai chúng tôi đã phải chi tiêu tiết kiệm trong suốt mấy tháng sau đó để coi như là bù lại món quà tốt nghiệp đắt đỏ này. Dĩ nhiên, chúng tôi chẳng bao giờ than phiền vì điều đó. Buổi biển diễn quá tuyệt vời. Chính từ lần đầu tiên được tiếp xúc với hình thức biểu diễn nghệ thuật mới lạ, sau này tôi càng hứng thú với nhạc kịch. Nhiều năm sau, mỗi khi có dịp, tôi lại thường lui tới những sân khấu khác nhau, xem những vở nhạc kịch khác nhau, hoặc xem lại một vở nhạc kịch mà tôi đã thuộc lòng. 

Buổi diễn hôm đó liệu có thực sự đặc biệt với Mỹ Anh hay không thì tôi không rõ. Nhưng đối với tôi, câu chuyện xảy ra tối hôm đó không chỉ là câu chuyện của những nhân vật trên sân khấu, mà còn có một câu chuyện bên lề mà bao năm nay tôi vẫn nhớ như in, từng chi tiết, từng chút, từng chút một. 

Tối hôm đó, tôi và Mỹ Anh hẹn nhau 7 rưỡi sẽ có mặt trước cửa nhà hát để kịp cho buổi biểu diễn bắt đầu lúc 8 giờ. Vẫn như thường lệ, tôi tới sớm 5 phút và chờ cậu ấy, dù cho trong lòng đã biết trước cậu ấy sẽ để tôi chờ lâu hơn 5 phút này. 10 phút trôi qua, cậu ấy vẫn chưa tới, tôi đi loanh quanh khu vực trước cửa nhà hát, liên tục đưa tay lên nhìn đồng hồ. Không phải bởi vì tôi suốt ruột, bởi vì tôi biết cậu ấy quá rõ rồi, đâu cần phải nóng ruột nữa. Tôi chỉ là muốn thể hiện rõ ra rằng tôi đang đợi người tới, chứ không phải là một con ngốc đang đi lang thang một mình. Thực ra, chẳng ai có đủ thời gian nhìn tôi và suy đoán nhiều đến vậy, chỉ là tôi của ngày ấy cứ luôn bất an về việc người ta nghĩ gì về mình. Sau này nhìn lại, tôi thấy việc đó mới khiến tôi trông giống như một con ngốc.

Rồi 20 phút trôi qua, cô bạn quý hóa của tôi vẫn chưa ló mặt. Dù sao thì cũng còn 15 phút nữa cho tới khi buổi diễn bắt đầu, tôi vẫn thong thả chờ đợi. Đang mải nhìn chiếc đồng hồ, đếm tới đếm lui theo kim giây, tôi bước ngang qua cửa ra vào chính của nhà hát. Tôi còn chưa kịp nhận ra mình đang cản đường đi lối lại, một vóc dáng cao to với chiếc áo len đỏ đun đã chạy lướt qua mặt, có một cái gì đó va mạnh vào vai tôi và sau đó là tiếng xin lỗi rối rít ở phía sau lưng. Một giọng nam nhẹ nhàng, nghe rất trẻ, cứ hỏi tới hỏi lui: "Xin lỗi. Mình xin lỗi. Cậu không sao chứ?". Tôi không quay lại, chỉ hơi nghiêng người về phía sau và khẽ lắc đầu: "Không. Không sao cả.". Tôi không nhìn thấy rõ mặt người này, chỉ biết là rất trẻ. Nghe tôi nói xong, người đó không nói gì nữa, nhưng hình như đã thoáng cười, cúi đầu chào và sau đó tiếp tục chạy vào bên trong nhà hát. Lúc đó, tôi đã nghĩ, đây là một người tốt. 

Cuối cùng thì sau phút thứ 25 để tôi thơ thẩn một mình trước cửa nhà hát, Mỹ Anh cũng đã tới. Cậu ấy vừa thở hổn hển, vừa rối lên xin lỗi, vừa kéo tay tôi chạy vào trong để cho kịp giờ diễn. Khi chúng tôi bước vào bên trong, khán phòng đã được tắt hết đèn. Phải nhờ tới sự trợ giúp của chú bảo vệ cùng chiếc đèn pin, chúng tôi mới có thể mò tới được chỗ ngồi của mình. Hầu hết các ghế đã kín người ngồi. Vị trí của tôi và Mỹ Anh cũng thật hiểm trở, ở ngay góc trong cùng, phải đi qua hết bao nhiêu ghế đã có người ngồi kia mới tới được chỗ của chúng tôi. Vừa nói xin lỗi, chúng tôi vừa nhanh chân bước qua hết cả dãy ghế dài. Vừa kịp ngồi xuống hoàn hồn, tôi đặt túi xuống bên cạnh, quay sang bên phải thì đã giật mình. Chính là chiếc áo len đỏ đun tôi mới gặp trước cửa ban nãy, chính là người đó, đang ngồi ngay bên cạnh tôi bây giờ. Người đó có lẽ cũng đã nhìn ra rồi, mới bình thản quay sang, mỉm cười, gật đầu chào: "Thật có duyên". Tôi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay về phía Mỹ Anh mỉm cười.

Lúc ấy đang là tháng 12, ngoài trời rất lạnh, nhưng bên trong nhà hát có máy sưởi hoạt động, có cả giàn đèn lớn, lại có cả hàng trăm khán giả ngồi chật kín phía dưới nên cảm thấy rất nóng là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi lại có thói quen chỉnh tề, dù ngồi đâu cũng ít khi cởi bỏ áo khoác. Mỹ Anh cởi áo ngoài xong thì quay sang nhắc tôi cũng cởi bớt áo ra vì buổi biểu diễn sẽ kéo dài hơn 3 giờ đồng hồ. Thấy cậu ấy nói có lý, tôi đành nghe theo và đứng lên cởi chiếc áo khoác dạ của mình. Vừa bỏ áo xuống, tôi đã nghe thấy tiếng 'keng' gõ xuống sàn nhà. Tôi vội vã kiểm tra lại túi áo khoác thì phát hiện ra chiếc chìa khóa phòng đã không còn ở đó nữa. Vậy là tôi biết chắc chiếc chìa khóa quý giá của tôi đã rơi ra ngoài. Hoảng hốt, tôi đành quay sang nói với cô bạn của mình. Chúng tôi vừa cúi người xuống, vừa cố nheo mắt, vừa chạm tay xuống sàn, hi vọng sẽ chạm được vào chiếc chìa khóa vừa mới rơi ra. 

Đèn phía dưới khán phòng đã được tắt hết. Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Buổi biểu diễn bắt đầu. Hai chúng tôi thì vẫn mò mẫm dưới sàn nhà. Không thể nhìn thấy gì nữa, chúng tôi đành chịu trận, bỏ đó rồi chờ đèn sáng lại sẽ tính tiếp. Nhân vật người tốt ngồi bên cạnh thấy vậy, quay sang hỏi: "Cậu tìm gì sao?". Vẫn là thái độ lạnh lùng, tôi trả lời trỏng trơ: "Chìa khóa". Người đó vội cúi người xuống, cũng quay qua quay lại, chạm tay xuống sàn để thử tìm kiếm. Rồi người đó quay lên, hỏi tôi chìa khóa rơi lúc nào và liệu tôi tìm kĩ trong túi hay chưa. Vì không muốn ảnh hưởng tới những người cùng xem và tới tâm trạng được xem nhạc kịch lần đầu của mình, tôi vội nói với người đó: "Thôi, cậu không cần tìm giúp mình đâu. Chút nữa, khi đèn sáng, mình sẽ tự tìm. Có lẽ sẽ thấy". Người đó gật đầu, mỉm cười và 'ừ' một tiếng hết sức nhẹ nhàng.

Suốt 3 giờ đồng hồ, ngoài vở nhạc kịch, có hai thứ khiến tôi không thể không nghĩ tới. Một là chiếc chìa khóa phòng hiện đang mất tích. Hai là nhân vật người tốt ngồi kế bên. Do khán đài của chúng tôi ở phía bên tay trái, nên khán giả phải hướng về bên phải mới có thể theo dõi được vở diễn. Mỹ Anh quay sang bên phải, tôi quay sang bên phải và người đó cũng nhìn về bên phải. Nói cách khác, tôi có thể cho mình cái quyền khi hướng mắt về sân khấu, thi thoảng nhìn về phía người đó một chút, để có thể biết thêm một chút. Nhưng người đó lại không có quyền này, dù cho đôi khi, tôi biết có người nghiêng cổ về phía sau hơi quá nhiều. 

Người đó đi một mình. Nhìn đi nhìn lại, rõ ràng là rất trẻ. Có lẽ là bằng tuổi tôi hoặc có khi là còn kém tôi 1, 2 tuổi. Vậy nên, sau này tôi mới nhắc về nhân vật này và gọi là cậu ta. Vì quả thực là rất trẻ. Nhờ vóc dáng và cách ăn vận mà tôi mới nghĩ rằng tuổi cậu ta trạc tuổi tôi. Nếu chỉ dựa vào giọng nói và cách ứng xử, tôi sẽ nghĩ cậu ta còn trẻ hơn tôi nhiều nữa. Cậu ta không chỉ có giọng nói hết sức nhẹ nhàng, mà khuôn mặt và nụ cười cũng hết sức hiền lành. Hiếm khi tôi gặp một người mà khiến cho người khác cảm thấy giản đơn, trong sáng tới vậy. Quả thực là ấn tượng rất tốt. Từ đầu tới cuối vở diễn, cậu ta cũng vỗ tay rất nhiều và luôn có vẻ là đang vỗ tay hết sức mình. Với tôi, đây chính là một biểu hiện của 'người tốt'. Nụ cười tươi và những tràng pháo tay thể hiện sự trân trọng của cậu ấy dành cho những người nghệ sĩ, và cũng khiến tôi thêm trân trọng một vị khán giả như vậy. 

Vở nhạc kịch rồi cũng kết thúc. Khán giả ai nấy cũng đứng dậy, vỗ tay tán dương những người diễn viên đang cúi đầu chào khán giả. Từng chiếc rèm được hạ xuống ở phía trên sân khấu. Đèn được bật sáng trở lại ở phía dưới khán đài. Mọi người bắt đầu ra về. Chúng tôi thì bắt đầu cúi xuống sàn nhà để tìm chìa khóa. Chúng tôi là bao gồm cả cậu ta nữa. Tìm quanh cả dãy ghế cũng không ai thấy bóng dáng của chiếc chìa khóa đâu. Tôi đành liều nhảy xuống hàng ghế trên. Vừa cúi xuống thì đã nhìn ngay thấy chiếc chìa khóa quen thuộc. Tôi mừng rỡ không nói được gì, toan nhảy lên dãy ghế dưới để lấy đồ ra về thì mới phát hiện ra cần có điểm tựa mới nhảy lên được. Chưa kịp nói gì, tôi vừa ngẩng đầu lên, đã thấy cả Mỹ Anh và cậu ta đều đưa tay cho tôi đỡ lấy. Tôi quay sang nhìn nhân vật người tốt, suy nghĩ một giây, rồi nắm lấy tay Mỹ Anh, lấy đà nhảy lên. 

Chúng tôi gần như là những người cuối cùng rời khỏi nhà hát. Vừa đi, chúng tôi vừa trò chuyện. Thực ra, chủ yếu là cậu ta và Mỹ Anh trò chuyện rôm rả. Vì ngay khi cậu ta hỏi chúng tôi từ đâu tới, đã phát hiện ra hai người bọn họ ở cùng một vùng, có thể nói tiếng địa phương mà tôi gần như không thể hiểu nổi. Mãi khi ra khỏi nhà hát, cậu ta mới biết tôi không hiểu tiếng địa phương của họ nhiều, đành nói câu xin lỗi và hỏi chuyện tôi:

_ Hai cậu học chung một lớp sao?
_ À không. Cậu ấy học Kiến trúc. Mình học Ngôn ngữ học. Còn cậu? Ngành gì vậy?
_ Mình học Kinh tế học.
_ Ồ. Vậy ra là nhà kinh tế học trong tương lai sao? Năm mấy rồi? 
_ Mình đang học năm 3. Còn hơn 1 năm nữa mới ra trường. Cậu thì sao? 
_ Sắp tốt nghiệp rồi. Vậy cậu bao nhiêu tuổi?
_ 22 rồi. Đáng lẽ năm nay cũng tốt nghiệp nhưng mình học chậm một năm. 
_ Vậy là bằng tuổi. Sinh tháng mấy vậy? 
_ Tháng 7. 

Tôi chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Dù cho, sau câu trả lời 'tháng 7', cậu ta nhìn tôi hồi lâu, thoáng cười, có lẽ là chờ đợi vì muốn biết lý do vì sao tôi lại hỏi tháng sinh. Thực ra, tôi cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Chỉ là muốn biết tôi lớn hơn hay trẻ hơn cậu ta. Và bởi vì khi nghe câu trả lời rồi, biết rằng mình trẻ hơn rồi nên chẳng còn gì để nói nữa. 

Đoạn đường sau đó, chúng tôi cùng nhau đi tới trạm xe buýt, nơi tôi và Mỹ Anh sẽ bắt xe để trở về nhà. Cũng đoạn đường sau đó, chúng tôi nói những gì với nhau, tôi cũng không thể nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ rằng, tôi không nói nhiều nữa, cả Mỹ Anh và cậu ta cũng không nói nhiều nữa. Ba người chúng tôi rảo bước trên đường vắng và thi thoảng lại hỏi nhau vài câu vu vơ. 

Khi tới trạm xe buýt, tôi vờ như không thấy cậu ta, lập tức quay sang hỏi Mỹ Anh xem chút nữa sẽ nấu món gì cho bữa khuya. Cậu ta có lẽ chẳng tìm được lý do nào để đứng lại nên nói lời chào với chúng tôi: "Ừm...mình sẽ đi thẳng từ đây về tới nơi mình ở. Chúc các cậu may mắn với bài...". Chẳng để cho cậu ta nói hết câu, tôi đã lạnh lùng nói một câu chẳng ăn nhập gì: "Ừ. Chào. Gặp lại sau.". Rõ ràng là chẳng ăn nhập, vì tôi chẳng hỏi tên, chẳng hỏi số điện thoại, chẳng hỏi cách liên lạc, vậy mà lại nói dõng dạc ba chữ: "Gặp lại sau". Có lẽ cậu ta cũng thấy tôi thật ngớ ngẩn nên mới cười ngượng ngùng, chào chúng tôi một lần nữa, rồi quay lưng bước đi. Tôi cũng không nhìn theo cậu ta, mà vẫn nhìn về hướng Mỹ Anh tiếp tục câu chuyện dở dang. Vừa kịp lúc xe buýt tới, tôi quay đầu lại một lần duy nhất, nhưng không còn nhìn thấy bóng người nữa, chỉ còn kịp mấp máy môi mấy chữ: "Gặp lại sau". 

Suốt buổi tối hôm đó, tôi cứ có cảm giác tiếc nuối một chút, hụt hẫng một chút. Có lẽ là đau lòng, mà lại không dám cho phép một chuyện nhỏ nhặt như vậy làm mình đau lòng, nhưng dù có cố gắng vẫn cảm thấy thoáng khẽ đau lòng. Sau này, tôi biết rằng bản thân lúc đó đã rung động nhưng lại không dám thể hiện, dù chỉ là một chút. Vì vậy nên đành che giấu bằng cách trở nên đóng băng cảm xúc, tỏ ra không quan tâm, không hào hứng, không thích thú một chút, một chút nào. Bao nhiêu năm, tôi vẫn cố tìm đủ mọi lý do để bao biện cho việc đã không thật với lòng hơn một chút, đã không thân thiện hơn một chút, đã không giữ liên lạc với cậu ta. 

Trước đây, tôi luôn tin vào duyên số và an bài. "Hữu duyên thiên lý, năng tương ngộ. Vô duyên đối diện, bất tương phùng". Chính là câu này, tôi vẫn nói đi nói lại rất nhiều. Nhưng có một điều, tôi của nhiều năm trước không hề biết, đó là duyên phận có thể đến thì cũng có thể đi. Nếu như ta không thể nắm giữ được duyên phận đến với mình, thì việc điều đó ra đi là tất yếu. Tôi của ngày ấy luôn nghĩ rằng, thế giới này thật tròn, ai cũng biết ai, ai cũng có thể gặp ai. Nhưng có một điều, tôi của ngày ấy không hề biết, đó là thế giới này cũng rất rộng lớn, một khi người ta quay lưng, bước đi thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. 

Sau rất nhiều năm, mỗi lần nhắc lại câu chuyện này, tôi lại có chút cảm giác của thời điểm đó. Chính là một chút tiếc nuối, một chút hối hận, một chút hụt hẫng. Thực ra, tôi nghĩ rằng, trong đời ai rồi cũng sẽ có, sẽ cần một nhân vật như vậy. Một nhân vật đủ khiến người ta nhận ra là đã để vụt mất một cơ hội mong manh ngay trước mắt, đã để cho sự rung cảm đẹp đẽ trôi qua trong chớp mắt. Một nhân vật khiến cho người ta phải trân trọng hơn mỗi điều cuộc sống đem đến cho mình, phải nâng niu hơn những điều mình đang có, và phải thật lòng đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc của riêng mình. 

Mar 31, 2011

it's the first time I get inspired by my own house, well, sometimes we just don't realize the beauty right next to us or maybe inside ourselves...


After more than 2 years living in this house, I've just realized how lovely it actually looks...Sorry darling but here, take my compliment please: You are pretty and calm and warm. And thanks for never rejecting me. So shouldn't I call you home from now on, dear? 

I still think that one of the best Pop albums ever is Blackout by Britney Spears. Hum, listening to this right now and I see the reason why I've always loved her damn much. Oh my Britney bitch...

Out of the window, 
the little bird's staring at me, 
jumping all around the green picture
created by these (almost) summer leaves.
With a soft touch of wind and a friendly blanket of light and sunshine,
I think I've got what them poets would like to call,
a cup of inspiration,
maybe...

Mar 18, 2011

a short story. written long time ago but what hurts still hurts lots...that painful feeling is not something you can forget easily

Truyện ngắn dưới đây là truyện số 2 nằm trong tập truyện ngắn “Những mẩu chuyện nhỏ nhặt” đã được đăng trên trang facebook cá nhân tới số thứ 7 hoặc 8 gì đó. Truyện đã được viết ra cỡ chừng gần 2 năm về trước. Chính bản thân người viết cũng không thể nhớ chính xác ngày tháng, nhưng đoán chừng là từ khoảng cuối năm 2009. Bởi dạo đó, tôi viết rất nhiều, thực ra sau này viết vẫn nhiều, nhưng hầu như là những dòng tâm sự, chứ rất ít truyện dài, truyện ngắn. Đã đọc đi đọc lại truyện này rất nhiều lần nhiều lượt, nhưng không hiểu sao, lần này nước mắt vẫn lăn dài lắn ngắn. Qủa là tâm hồn người viết. Cái tâm hồn mỏng manh, dễ vỡ vẫn mãi xót thương cho những đứa con tinh thần của mình, những nhân vật trong truyện và những nhân vật tương tự trong đời. 


Tập truyện ngắn: Những mẩu chuyện nhỏ nhặt (2)

Mẩu chuyện số 2 và Lời nhắn từ người viết

Đây là câu chuyện thứ 2 trong tuyển tập truyện ngắn mang tên “Những câu chuyện nhỏ nhặt này”. Không biết cách nghĩ của mọi người về truyện tôi viết ra sao và cách đọc, cách đánh giá của mọi người như thế nào. Song, riêng truyện hôm nay tôi viết: “Mẩu chuyện số 2”, tôi mong chờ một cách đọc khác. Hoặc nói thẳng thắn ra rằng, nếu quý vị đã không định đọc và đọc cho hết, và đọc để hiểu, thì đừng bắt đầu. Vâng, xin đừng bắt đầu nếu không có dự định đọc và đọc hết. 

Đây là lần đầu tiên, tôi viết ra một câu chuyện mà nước mắt tôi chảy cho nhân vật từng dòng, từng chữ một. Đừng vội bàn cô bé Mũm ở đây là ai, đừng vội bàn câu chuyện này là thật hay hư cấu, đừng vội bàn đây là quá khứ hay hiện tại…Hãy xem nó như một câu chuyện hay một truyện chữ, bất kể, hãy đọc để nhìn thấy cuộc sống của trẻ thơ đâu hẳn đã là đơn giản. Những đứa trẻ có nỗi lo của những đứa trẻ, và, đôi khi, một số đứa trẻ còn phải mang theo nỗi lo thật người lớn. 

2. Mẩu chuyện số Hai

Xin kính chào các ông – các bà, các bác – các cô – các chú, các anh – các chị và các bạn. Mình tên là Mũm. Năm nay mình 4 tuổi, cơ mà, đấy là mẹ mình bảo mình thế, chứ mình không biết mình sinh năm nào đâu nhé. Mọi người đừng hỏi, Mũm chịu. Hôm nay, Mũm muốn kể cho tất cả mọi người câu chuyện của Mũm, câu chuyện của tuổi lên tư, của ngày đi mẫu giáo nhỡ, của ngày còn được sờ tí mẹ.

Mũm năm nay 4 tuổi, 4 tuổi không êm đềm.

Mũm không béo tròn như cái tên của Mũm đâu nhé. Mũm rất ư là “còi, quắt và lắt nhắt” là đằng khác, nếu như dựa theo những gì bố mẹ với cả chị gái Mũm bảo. Năm nay hình như là năm thứ 2 Mũm đi trường mầm non, Mũm cũng chỉ nhớ mang máng thế thôi. Còn nếu ai muốn biết thêm chi tiết, thì về nhà hỏi mẹ Mũm nhé.

À nói đến mẹ Mũm í, mẹ Mũm thì đúng là mũm thật luôn nhé. Mẹ Mũm hiền lắm, mẹ Mũm giản dị lắm, người ta, ai ai cũng bảo nhìn mẹ Mũm là biết người phúc hậu. Thật đấy, mẹ nấu ăn ngon cực kỳ kỳ cục luôn. Món gì mẹ cũng biết nấu, con gì mẹ cũng biết làm. Ý Mũm là đâu phải ai cũng biết cách làm tôm này, cá kia đâu. Làm khó lắm chứ, đừng tưởng là dễ nhé, nhà hàng làm mà con tanh ơi là tanh í, khiếp chết, Mũm ghét cực. Chỉ có mỗi mẹ Mũm, bố Mũm với cả ông nội Mũm biết làm thôi.

Sau này lớn lên, Mũm sẽ bảo mẹ dạy Mũm làm nữa vì mẹ bảo với Mũm cái gì mà, mà, hạnh phúc của một người phụ nữ, tức là những người như mẹ và như Mũm sau này í, là được nhìn thấy những người thân yêu của mình được hạnh phúc bởi những điều mình làm ra, tức là những người như bố, chị với cả Mũm đấy mà. À, mẹ còn bảo là, một trong những cách thể hiện tình cảm ý nghĩa nhất đối với gia đình đấy là các món ăn nữa. Mũm cũng thích thế đấy, nghe ý nghĩa chết được. Mà Mũm thấy cũng đúng, vì Mũm rất “hạnh phúc” mỗi khi đi lớp về được ăn canh khoai sọ nấu sườn hay khoai tây ninh với thịt bò

…Ơ mà, Mũm cũng chả biết hạnh phúc là gì đâu nhé, nhưng Mũm nghĩ hạnh phúc nghĩ là thấy vui với cả buồn cười. Đúng mà. Mũm xem phim truyền hình nhiều tập có cái cô tiếp viên hàng không gì gì í, cô ấy bảo thế.
À mà lại nói đến phim đấy, dạo này bố mẹ không cho Mũm xem, toàn bắt đi ngủ sớm. Mũm lại không được “hạnh phúc” cho lắm rồi. Mà chết, Mũm lại quên mất chủ đề chính rồi, thôi nào, để Mũm quay lại câu chuyện nhé, nhé, nhé.

Hôm nay, Mũm lại phải đi lớp rồi. Mũm ghét đến lớp lắm, Mũm ghét cô giáo, Mũm ghét bọn trẻ con, Mũm ghét cái cảm giác phải ở đấy một mình. Gần 2 năm đi học rồi, Mũm chả có bạn nào cả, Mũm buồn lắm. Cô giáo cũng ghét Mũm.

Hôm trước, Mũm bị dị ứng ở mũi, thế là nó bị sưng lên một cái nốt to đùng. Mũm cũng sợ với cả đau lắm í. Mà Mũm thì chúa ghét bị vướng víu nhé, nhưng mà, năm nào Mũm cũng bị như thế tầm 2 lần gì đấy. Mũm biết thế mà, mẹ Mũm bảo. Cũng không biết, nhưng dạo này, mẹ cứ hay ôm Mũm vào lòng xong bảo mấy câu gì gì í: “Mẹ thương Mũm của mẹ lắm. Sau này mẹ đắp hết may mắn của mẹ cho con nhé” xong rồi mắt mẹ cứ rơm rớm. Mũm hỏi thì mẹ cứ chối quanh nào là, đâu, bụi nó rơi vào mắt. Eo ơi, rõ là bắt chước phim truyền hình, Mũm xem mãi rồi, không đời nào tin đâu.

À mà về cái vụ bị dị ứng đấy, hôm đó, lúc Mũm đến trường, mẹ Mũm có nhờ cô giáo là nhờ nhà bếp làm cháo cho Mũm thay vì ăn cơm. Mẹ sợ Mũm đau mũi không ăn được nên phải thế. Mà thường thì, đứa nào ốm mà chẳng được ăn cháo, Mũm cũng thích được ăn. Thế xong rồi, cô giáo nói gì với mẹ thì Mũm cũng không nhớ. Mũm chỉ biết, lúc mẹ nhờ cô, nhìn mẹ cứ bị nhỏ bé thế nào í. Cũng không biết, nhưng mà Mũm buồn lắm, thấy thương mẹ lắm, tại sao mẹ phải nhờ vả người ta để rồi người ta ra vẻ, vênh mặt thế kia. Vì Mũm á? Mũm không cần. Mũm ghét đứa nào bắt nạt mẹ. Bất kể ai bắt nạt mẹ đều chỉ là “đứa” với Mũm thôi. 

Lúc đấy, nhìn thấy thế, Mũm tức lắm, Mũm khó chịu lắm, nhưng mà Mũm hèn, Mũm chẳng làm gì được, chỉ biết quay lưng đi giả vờ như không thấy, rồi chờ mẹ đi ra khỏi cửa thì nhìn theo bóng mẹ lủi thủi như thế. Mũm không khóc, 4 tuổi của Mũm chẳng có chút nước mắt nào. Bởi lẽ, Mũm tin một bậc “chính nhân quân tử” thì chẳng thế nào nhỏ lệ dễ dàng được, dù cho Mũm chỉ là một con nhóc nhạy cảm tuổi lên 4 thế thôi.

Mà cũng chẳng chỉ có thế, lúc cô vào lớp, cô nhìn và bảo, à không, cái “đứa” đấy dám nhìn vào cái chỗ bị dị ứng của Mũm xong bảo: “Mẹ cô lại đưa tôi cái của nợ gì thế này?” Mũm không nói gì, chỉ nhìn cái “đứa” đấy như thế thôi. Mẹ Mũm dạy rồi, dù bất kể thế nào, Mũm cũng không được phép cãi lại người lớn tuổi. Và Mũm yêu mẹ lắm, Mũm không muốn mẹ buồn. Mũm cũng nghĩ là, nếu bây giờ Mũm nhảy dựng lên và đấm thẳng vào mặt cái “đứa” kia thì cũng chẳng với tới, nên thôi. Mũm sẽ chỉ ngồi yên và phù phép trong đầu thôi, phù phép cho cái “đứa” kia xéo ra chỗ khác nhanh nhanh lên, Mũm ngứa mắt lắm rồi đấy nhé. Mũm 4 tuổi thôi, nhưng động vào mẹ Mũm í mà, thì không thể chấp nhận được. Chỉ tại mẹ Mũm hiền, toàn bị bắt nạt. Nhưng mà, thực ra, Mũm cũng thế…

Năm ngoái thì Mũm chẳng chơi với ai cả, còn năm nay, Mũm có vài đứa ngồi ăn cùng, nhưng không phải để chơi cùng mà là để bắt nạt Mũm. Buổi chiều nào cũng thế, cứ ngủ dậy, Mũm và bọn trẻ ở đây được ăn bữa “xế”, thường thì là sữa chua, caramen, bánh ngọt với cả chuối, cốm gì gì đấy.

Cái bàn ngồi ăn hình vuông nhé và có bốn cái ghế xung quanh. Mũm luôn ngồi một trong bốn cái đấy. Còn ba cái còn lại là dành cho ba đứa bé gái khác hết sức to khỏe. Còn Mũm, Mũm được xếp vào hàng “suy dinh dưỡng” trong đợt khám sức khỏe tháng trước ở trường. Bữa xế nào cũng thế, bọn nó bắt Mũm bỏ hai bàn tay lên bàn để bọn nó thi nhau cấu. Bọn nó dùng hết sức đẩy vào ngón tay để cấu hai bàn tay toàn xương của Mũm. Mũm á, Mũm đau chết được, đau lắm, đau lắm í, mẹ ơi…Nhưng mà Mũm chẳng bao giờ kể với ai cả. Mũm không kể cả khóc, kể cả kêu đau. Vì Mũm bảo rồi, một bậc “chính nhân quân tử” thì không đời nào rơi lệ trước kẻ địch. Càng không thể mách cô, mách mẹ, thể là lẻo mép, thế là hèn, là trẻ con ghê gớm. Không đời nào. Mũm lớn rồi, Mũm chịu được và phải chịu được. Mấy con đô vật đấy toàn cấu đến khi tay Mũm tím bầm hết cả lên nhưng mà Mũm sẽ phủ ít đất cát lên bảo tay con bị bẩn, thế là mẹ sẽ không biết đâu mà.

Chỉ có một lần, hồi năm ngoái, đứa nào cào xước lưng Mũm, về nhà mẹ tắm cho Mũm thế là mới biết. Còn đâu, bình thường Mũm chẳng bao giờ để mẹ bận tâm mấy chuyện “vặt vãnh” này cả. Mà mẹ biết cũng chẳng thế giải quyết được gì, mẹ sẽ chẳng bao giờ như mấy mẹ của cái lũ kia mà hung hăng đến đòi gặp bằng được phụ huynh này, cô giáo nọ rồi hỏi “cho ra lẽ xem đứa nào dám bắt nạt con tôi”. Có lẽ, mẹ sẽ chỉ lại ôm Mũm rồi khóc thương, rồi lại đến lớp nhờ vả cô giáo “để ý đến cháu” mà Mũm thì lạ gì, cái “đứa” cô giáo đấy sẽ chả đời nào để mắt đến Mũm đâu. Mũm không thể để mẹ hạ mình, một giây cũng không.

Mũm tự hứa rồi, sau này, Mũm phải làm giám đốc to, phải giàu, lúc đấy, sẽ không ai dám bắt nạt Mũm, bắt nạt mẹ nữa, không bao giờ nữa…Và bà ngoại với dì Mũm cũng không phải ở nhà mái ngói bị dột 54 lỗ nữa…Và chị Mũm sẽ chẳng bao giờ bị lũ học sinh láo lếu bắt nạt suốt ngày đến mức tủi nhục không dám nói nữa…

Mẹ bảo Mũm: “Sao mẹ lại sinh ra hai cô con gái, để nó phải khổ thể này. Nếu là con trai, có khi đã được giống bố, được có phúc hơn rồi. Sao lại làm con gái để rồi giống mẹ thế hả?”

Mũm “bảo” Mẹ: “Con sẽ không khổ. Con sẽ sướng, rất sướng là đằng khác. Xong rồi, con sẽ làm cho mẹ và chị, cả bà với dì nữa trở thành những người phụ nữ “sướng” nhất trái đất này. Con thề. Thề danh dự đấy ạ!”

Mà để Mũm quay lại ngày hôm nay nhé. Dù ghét đi học, Mũm vẫn đang phải đi đến lớp đây. Nhưng mà lần này khác mọi lần, Mũm đi cùng bố, trên chiếc xe 82, chứ không phải mẹ và chiếc mini Nhật nữa (chiếc mini Nhật mà sau đó ít lâu đã bị mất vì mẹ chờ Mũm ăn đu đủ, nói chung, toàn tại Mũm thôi). Tại vì hôm nay mẹ ốm, nên bố phải đưa Mũm đi lớp. Bố chắc cũng được mẹ dặn rồi, nên bố mua cháo sườn cho Mũm ăn, xong bố còn hỏi Mũm có thích ăn gì nữa không, một câu mà mẹ chẳng bao giờ hỏi Mũm đâu, vì nhà Mũm làm gì có tiền mà mua quà vặt, một bát cháo sườn mỗi sáng đã là quá nhiều rồi…

Nhưng mà Mũm cũng chỉ là một cô bé 4 tuổi thôi, Mũm cũng thích ăn đu đủ, ăn kẹo cao su, à, thế là Mũm chọn một phong kẹo cao su vị quế. Mũm thích vị quế, nhưng mà bố bảo, quế nóng lắm, nên bố bảo Mũm lấy hương chuối tại vì bố bảo cái đấy ngọt hơn mà không bị nóng với cay lưỡi như cái kia. Mà Mũm thì chẳng bao giờ cãi bố, từ bé đã thế, thế nên Mũm cũng gật đầu bảo vâng. Nhưng mà, bố chỉ mua cháo, mua kẹo cao su cho Mũm thôi, rồi bố phải đi luôn, bố bận lắm, lắm lắm.

Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng và duy nhất bố đưa Mũm đến trường (kể cả những năm sau này, cho đến khi Mũm không bao giờ phải đi đến trường nữa, đấy cũng là lần duy nhất và duy nhất). Ấý thế mà, bố cũng chẳng thể ngồi lại chờ Mũm ăn cho xong bát cháo rồi nhìn Mũm đi vào lớp.

Mũm không giận bố, không ghét bố, nhưng Mũm buồn lắm, Mũm thấy tủi thân. Trong lòng Mũm, cũng muốn được như ai, được cả bố cả mẹ đưa đến tận cửa lớp, được mẹ ngồi thổi cho từng thìa cháo rồi mớm đến tận miệng, được bố ngồi bên cạnh quạt mát, lau mồ hôi, được mẹ cầm hộp sữa bắt hút cho đến hết thì thôi, được bố cầm túi đồ gửi tận tay cô giáo.

Mũm không dám buồn, nhưng nhiều khi Mũm cũng đi về nhà, trùm kín chăn giữa mùa hè rồi căn răng khe khẽ, lúc ấy là khi bậc “quân tử” đang khóc nhè đấy thôi…Mũm ơi, mày phải sướng, mày không được phép khổ, mày không được phép khổ, khổ của người ta sẽ phải là sướng của mày và sướng của người ta phải là rất rất sướng của mày. 4 tuổi của Mũm là những cái cắn răng ken két và những lần tắc mũi, ngạt thở và khóc không ra tiếng. Ôi, “chính nhân quân tử”.

Nhưng dù như thế nào đi nữa, vì đó là lần đầu tiên và sau này đã trở thành duy nhất mà bố đưa Mũm đi học, nên Mũm thấy trân trọng vô cùng. Mũm cũng trân trọng cả phong kẹo cao su hương chuối bố mua cho Mũm nữa. Đây cũng là lần đầu tiên Mũm được có quà vặt buổi sáng, mà còn là cả một phong kẹo hẳn hoi, một phong nhé, chứ không phải là một chiếc, Mũm thấy tự hào lắm, thấy sang lắm. Thế nên, Mũm cẩn thận nhét vào túi áo rồi đi vào lớp sau khi hoàn thành ½ bát cháo sườn mà theo mẹ bảo là “có mỗi tí mà không ăn hết hả Mũm”.

Và rồi lại như bao bữa xế khác, 3 con “trư bát giới” kia lại giằng tay Mũm để đặt lên bàn cho bọn nó cấu. Nhưng mà không được, tay Mũm là để giữ phong kẹo cao su bố mua. Không được đâu, bọn nó mà thấy thì thể nào cũng lấy của Mũm mất. Thế nhưng rồi con bé My béo nhất hội, giật tay Mũm từ túi áo ra để xem Mũm giấu bọn nó cái gì, thế là phong kẹo rơi ra ngoài. Mắt Mũm như bắn ra cả chùm lửa, Mũm mấp máy môi như muốn nói: “Đấy là phong kẹo cao su đầu tiên của tao. Sao mày dám làm rơi? Đồ con lợn ngu dốt kia!”, nhưng lại hiền (hèn) mà không nói lên được.

Mũm nhảy vội ra khỏi ghế, túm chặt phong kẹo cao su rồi ôm khư khư lấy với hai lòng bàn tay úp chặt xuống đất. Với con My, nó chỉ cần dùng chân đẩy Mũm một cái, thì dù Mũm có cố thế nào cũng sẽ chỉ vô ích và gây thêm đau đớn về mình. Nhưng mà Mũm kệ, “đấy là quà của bố Mũm”, đừng hòng mà động vào. Rồi chân con My cứ đạp vào tay Mũm đang ở dưới đất bên trên phong kẹo, Mũm đau chứ, còn đau hơn cả những lần bị bọn nó cấu nhưng mà Mũm chịu được.

Sau một hồi giằng co, “đứa” cô giáo đến và mắng Mũm vì tội tại sao không chịu ngồi ăn tử tế mà lại lăn lê dưới đất thế kia. 3 con quỷ con được thế “bốc phét” về tội trạng cảu Mũm rằng: “Cô ơi, bạn Mũm lấy kẹo cao su của con. Con xin lại mà bạn í không chịu trả. Huhu.” Qủa thực, Mũm không thể ngờ được tài diễn xuất của cái My, nó chả kém gì minh tinh màn bạc trên mấy cái phim truyền hình. Nó giỏi quá mà Mũm thì thua đến mức cứng họng. “Đứa” cô giáo kia hoàn toàn tin tưởng con My, “đứa” đấy lôi Mũm dậy rồi giằng phong kẹo cao su hương chuối từ tay Mũm ra, đưa “trả” lại con My. Qúa đáng hơn, “đứa” cô giáo còn mắng cho Mũm một trận. Mũm không nói gì, Mũm không thể nói gì vì Mũm quả thực không thể ngờ, chỉ là không thể ngờ.

Nếu bây giờ Mũm thanh minh, Mũm nói ra là: “Gì cơ? Đấy là của tao chứ. Là của bố tao mua. Là món quà vặt đầu tiên của tao. Là lần đầu tiên bố mua cho tao quà ăn sáng. Là lần đầu tiên. Mày biết không?”..., Mũm sợ nước mắt sẽ chảy ra. Mũm chỉ có thể ngửa mặt lên trần, mắt căng ra hết cỡ và môi thì mím chặt. Mũm tự nhủ: “Không được. Không thể khóc. Khóc là hèn.”

Chiều đến, bố đón Mũm từ trường về nhà với mẹ rồi bố lại phải đi làm luôn. Hôm nay, lần đầu tiên hoặc là một lần hiếm có lắm lắm, Mũm rúc đầu vào người mẹ và khe khẽ nấc lên: “Mẹ ơi. Mũm làm mất phong kẹo cao su bố mua cho Mũm rồi. Mũm còn chưa được ăn…” Mẹ khẽ cười, ôm Mũm, mẹ bảo: “Để mẹ bảo bố lần sau mua cho Mũm cái khác nhé.” Nhưng mà mẹ ơi: “Lần sau thì đâu còn là lần đầu tiên nữa…” rồi Mũm lại nấc thêm mấy cái nữa rồi im hẳn để mẹ đỡ phiền. Mẹ cười: “Sao con gái tôi, bé như cái kẹo mà nghĩ nhiều thế…Mẹ sẽ bảo bố mua cho, lần sau nhớ…”

Nhưng mà, cho đến tận sau này, hơn mười mấy năm sau đấy, không biết mẹ đã bảo bố chưa, nhưng chẳng bao giờ bố mua lại cho Mũm phong kẹo cao su hương chuối nào nữa…Bởi vì, chẳng bao lâu sau cái ngày hôm nay, cái ngày Mũm làm mất món quà ý nghĩa đầu tiên của cuộc đời, bố phải đi, bố không ở nhà với Mũm nữa. Bố không tung Mũm lên đến gần quạt trần rồi thả Mũm xuống trong tiếng cười khanh khách của cả hai bố con nữa. Bố không xoa đầu Mũm trước khi đi ngủ rồi bảo: “Con gái rượu của bố, ngủ ngon nhớ” thêm một lần nào nữa. Bố không làm hộ chị Mũm bài toán lớp 3 bằng cách giải của Đại học nữa. Bố không ngồi đấy cười mỗi lần mẹ phải phân xử cho trận chiến giữa hai chị em Mũm nữa…Và Mũm, cũng không còn lần nào, trước khi đi ngủ, phải nhắc mẹ: “Đừng tắt đèn mẹ nhé. Trời tối, bố không biết đường về thì sao.”

Chuyện xảy ra cũng nhanh chóng lắm. Hôm đấy, bố về nhà lúc chiều muộn, cả nhà chuẩn bị ăn cơm tối như mọi khi. Chị Mũm vừa tắm xong thì mẹ dọn mâm ra rồi. Bố với mẹ hôm nay nhìn nghiêm trọng lắm, Mũm cũng lo không biết có chuyện gì. Xong rồi, bố bảo, bố có chuyện muốn nói với cả nhà.

Và rồi đấy, bố nói bố phải đi công tác xa, phải đi Sài Gòn, phải đi lâu lắm. Nhưng bố cũng bảo, bố đi là để kiếm tiến cho Mũm với chị Mũm ăn học, được bằng bạn bằng bè, để nhà Mũm cũng được như nhà ai kia. Bố bảo, bố đi bố sẽ lại về, lâu lâu bố sẽ lại về thăm nhà một lần. Rồi mấy năm nữa bố có tiền, bố hứa sẽ về nhà mỗi tháng một lần, rồi có khi mỗi tuần một lần cũng nên.

Bố Mũm vẫn thế, vẫn đùa, vẫn cười như thế. Mẹ Mũm không khóc nhưng nhìn mẹ buồn lắm. Chị cũng thế. Mũm thương mẹ, thương chị và thương cả bố nữa nhưng Mũm còn thương Mũm hơn, vì sao ư?

Vì Mũm của tuổi lên 4 không cần tiền, Mũm chỉ cần được bố đưa đi học mỗi ngày bằng cái xe 82 và chịu ngồi chờ Mũm cho đến khi hoàn thành bát cháo sườn to tướng, nhìn Mũm đi vào lớp và vẫy tay 3 cái chào tạm biệt. Và lâu lâu, có thể một tháng một lần, bố sẽ mua cho Mũm một phong kẹo cao su hương chuối hay một đĩa đu đủ. Buồi chiều, nếu bố phải đi làm về muộn, mẹ sẽ qua đón Mũm bằng cái xe đạp mini Tàu và luôn phải nhắc Mũm cẩn thận để không bị kẹp chân vào nan hoa mà Mũm vẫn thường xuyên bị kẹp.

Chỉ cần thế, Mũm sẽ chẳng bao giờ sợ cái “đứa” cô giáo hay bọn “trư bát giới” ở lớp nữa. Sẽ không phải sợ và trùm chăn thút thít một mình giữa mùa hè. Bởi vì, Mũm sẽ có sức mạnh của một bậc “chính nhân quân tử”…

Mười mấy năm sau này, khi gặp bố, Mũm không bao giờ nói được một câu chuyện tử tế. Hơn cả chục năm xa cách, bố con Mũm không còn thân thiết như ngày xưa nữa. Nhớ ngày nào, Mũm còn tự nhiên thơm lên mặt bố, bây giờ, đến cả một cuộc hội thoại, ôi chao, sao nghe cũng thật gượng gạo…

Nếu được chọn lại, liệu Mũm của tuổi lên 4 có thể gào thật to và khóc thét lên: “Không, con không cho bố đi. Bố còn phải mua cho con phong kẹo cao su vị chuối nữa…Bố không được đi đâu hết…Bố ơi, bố ở nhà với mẹ, với chị, với Mũm, đi mà bố ơi…”? Liệu có thể?

…Những gì qua thì không thể lấy lại…Nhưng Mũm ơi, Mũm vẫn luôn là một bậc “chính nhân quân tử”, được như thế, là bởi vì bố Mũm dạy Mũm đấy.

Năm nay Mũm 4 tuổi.  


Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.