Dec 30, 2012

note 143.

Tôi có một giấc mơ. Khi trời tối mịt, tôi và cậu bạn thân mải miết chạy trên những con đường vắng người ở Melbourne. Chúng tôi tháo giày ra để cảm nhận được cái lạnh, cái ráp của những viên gạch lát trên vỉa hè. Tôi kéo cậu ấy, ngồi xuống trước thềm của một tòa văn phòng vẫn còn sáng đèn nhưng cửa đã khóa kín. Tôi mở chiếc túi của mình, lôi ra hai lon bia, một cho cậu, một cho tôi. Chúng tôi nói chuyện trên trời và dưới biển, những chuyện mà mười phút sau thì lập tức quên hết mình đã vừa nói gì. Khi tôi đang thao thao bất tuyệt những câu chuyện không đầu không cuối, cậu bạn tôi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tôi hơi thất vọng, nhưng được thể ra oai, vênh mặt lên tận trời, trịnh trọng nói với cậu bạn: "Buồn ngủ thì dựa vào vai mình đây này!". Cậu ấy xoa đầu tôi, cười không ra tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Đã muốn về chưa?". Lập tức, tôi đứng dậy, kéo tay cậu bạn, vừa hỏi vừa đề nghị: "Hay là đi ăn?". Và chúng tôi khoác tay nhau, tiến thẳng tới tiệm ăn khuya lúc 2 giờ sáng có lẻ. Tôi và cậu bạn cứ thế nói mãi, cười mãi, đi mãi không mỏi mệt.

Tôi có một giấc mơ. Hà Nội những ngày chớm đông, lạnh một chút, nhưng ấm rất nhiều. Ấm là bởi lẽ tôi ngồi  trong taxi, kéo cửa sổ xuống, hít thật sâu vào lòng cái bụi của Hà Nội và có thể mỉm cười khe khẽ: "Đúng là nhà đây rồi". Chú lái taxi đưa ra mấy câu nhận định vu vơ về ý thức người tham gia giao thông hay về việc giá cả tăng lên vèo vèo. Tôi đáp lại những câu chân thành vì cảm thấy người nói chuyện thật thân thiện. Tôi cầm chiếc máy ảnh lang thang phố cổ đôi ba hồi. Rồi tôi dừng chân ở cái góc tôi yêu nhất, cái góc có thể nhìn thấy tôi của 8 năm trước, thấy tình bạn và cả những rung động đầu đời. Tôi ngồi ở một quán cà phê nhỏ gần đó và nhớ lại tất cả những người đã từng cùng với tôi, ngồi ở đây, những ngày tháng năm nào trước, và đã từng nói những gì. Tôi gọi cho đứa bạn thân lâu năm và nói với nó những lời sến súa nhất mà tôi từng nói. Và nó nhanh chóng chặn họng trước khi tôi đi quá xa: "Con điên này". Tôi cúp máy, miệng vẫn cười, mở sổ ra và nhanh tay vẽ lại chân dung người lạ mặt ngồi đối diện. Tôi ghi lại ngày tháng dưới bức chân dung, đóng sổ lại, gọi bill, trả tiền và đứng lên ra về.

Tôi có một giấc mơ. Như mỗi sáng Chủ Nhật, tôi cuộn tròn trong chăn, hai bàn chân rúc vào lò sưởi, mặc kệ tiếng chuông báo thức đã kêu tới lần thứ 'n'. Mẹ tôi bỗng chạy vào, ôm lấy tôi và thủ thỉ: "Mẹ ngủ với con nhé". Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục giữ mắt nhắm chặt, vừa mỉm cười, nước mắt vừa trào ra. Tôi nắm lấy tay Mẹ, khẽ nói: "Con yêu Mẹ nhất trên đời". Mẹ tôi đáp lại nhanh chóng như đã thuộc bài: "Mẹ cũng yêu các con nhất trên đời". Tôi càng nắm chặt tay Mẹ hơn, không dám nói gì, chỉ sợ khóc thành tiếng. Trong giấc mơ, Mẹ tôi không bao giờ già đi, không bao giờ đau, không bao giờ khổ. Mẹ ôm tôi mãi như vậy và tôi mãi nắm chặt bàn tay Mẹ như vậy không rời.

Dec 28, 2012

it should never be hard to be nice to people. my dad said.

Nói gì thì nói, mình cảm thấy Bố Mẹ mình đều là những người tốt bụng và thánh thiện, tuyệt vời. Ở với Bố Mẹ bao nhiêu lâu nhưng nói thật là mình không thể nhớ nổi đến một lần Bố hay Mẹ mình nói xấu người khác. Một lần cũng không có. Ít nhất là trong trí nhớ của mình là như vậy. Mỗi khi mình hay chị mình chực mở miệng ra trách móc, phê phán người này người kia, phụ huynh đều vội ngăn chặn kịp thời. Mẹ lúc nào cũng nói, 'thế là không được'. Còn bố thì có dạy mình một điều: 'Không quan trọng người ta đối xử với mình như thế nào. Mà quan trọng là mình làm hết khả năng của mình để đối xử tốt, vui vẻ, tôn trọng họ thì dù người ta có như nào, mình cũng không phải phiền lòng.' Câu cú chính xác thì chả nhớ được, nhưng đại ý thì là vậy. Thực ra đi nhiều rồi, học nhiều, làm nhiều rồi thì quả là gặp gỡ không ít người. Mỗi người một tính nết, một lối sống, một kiểu cách. Thực lòng mà nói thì có nhiều lúc niềm tin vào con người của mình tụt xuống mức thảm hại. Có những lúc cảm thấy chẳng thể tin nổi ai, ngoài chính bản thân mình. Nhưng mà thi thoảng mới thế thôi, chung lại là mình vẫn ngu lắm, vẫn tin tưởng thường xuyên lắm. Nhiều đứa từng gọi là 'bạn' xong quay ra đạp cho mình ngã quay xuống đất cũng nhiều lắm. Hay cũng rất nhiều người sống với mình mà một tỉ bộ mặt, mình biết hết mà không tự bẻ mồm nói thẳng vào mặt nó được. Người ta bảo mình chẳng hiền lành gì, mình nghĩ mình cũng chẳng hiền mấy, nhưng thực ra vẫn lành chán. Nhiều người sống chẳng ra sao với mình, nhưng mình cũng chưa một lần nghĩ đến chuyện thù với chẳng chả, cũng chẳng bao giờ ghét bỏ ai quá đôi ba ngày. Đại ý là cũng hơi hơi rộng lượng. Nhưng mà chắc còn lâu lâu lắm mới được như Bố cả Mẹ. Nhiều lúc nghĩ không hiểu phải chờ đến già, mình mới có thể như Bố dạy, có thể ung dung sống hết lòng vì mọi người, dù là với những đứa chẳng ra làm sao với mình nhất? Có lẽ, một ngày sẽ tu được đến mức đấy. Hi vọng là thế. Còn bây giờ thì vẫn có những lúc ấm ức lắm, vẫn muốn đấm vỡ mặt một số đứa lắm. Nhưng mà yên tâm, chắc chắn sẽ không đấm đứa nào đâu, sẽ còn cười rất tươi với bọn nó là đằng khác. Không phải vì hai mặt, mà trong mình vẫn có một thứ gọi là 'đạo đức', sẽ ngăn chặn bộ mặt mình trở nên nhăn nhó, khó chịu! Nói chung là các bạn ạ, mình còn tử tế và hiền lành vì 'đạo đức' bảo mình phải như thế, thế nên các bạn cũng hay tha cho mình đi. Đừng cố bẻ cong cái anh 'đạo đức' của mình nữa, làm ơn?


being inspired is one of the best feeling. ever.


I feel like I'm drinking some sort of 'laughing-beer'. Listening Yoga Lin, drinking beer and feeling amazing! I feel so inspired, like never before.

Maybe the music is just way too beautiful to listen too. I could feel the wave, the seaside, the sound of the ocean, and the sound of someone smiling so softly. Em có thể nhìn thấy khung trời mùa thu đầy gió đầy nắng của Melbourne. Em có thể thấy những ngày lá vàng trút đầy đường như mưa nắng. Em có thể thấy em và anh, bàn chân không dép, mải miết chạy và mải miết cười đùa trên những con đường nhỏ quen thuộc. Believe it or not, so sudden, I can see it all so clear, like never before. Có lẽ hoài niệm cũng có thể trở thành một thứ hạnh phúc ngọt ngào.

Âm nhạc rất kì lạ. Nó có thể khiến cho người ta nhìn thấy những điều thường người ta không thấy nổi. Có thể xoa dịu nỗi đau của một người. Cũng có thể thắp sáng hi vọng cho một người. Và cũng có thể khiến cho em mỉm cười lạ thường như giây phút này.


Dec 24, 2012

4am.

4 giờ sáng rồi. Chuẩn bị đi ngủ. Muốn viết vài dòng trước rồi sẽ lên giường, đắp chăn ngay. 

Có một số lời muốn nói với bản thân và nhắc nhở bản thân phải ghi nhớ. Con người ai cũng có số mạng. Là duyên thì không thể tránh, là họa cũng không thể trốn. Nhưng mà ai cũng có sự lựa chọn. Đứng giữa từng sự  lựa chọn nhó ấy, phải sáng suốt một chút, phải cương quyết một chút. Đã quyết thì phải làm tới cùng. Cái gì đúng thì phải nhìn nhận cho phải. Cái gì sai thì phải sửa chữa. Không thể chậm trễ. Có thể cho mình thời gian suy nghĩ chín chắn, nhưng phải nhớ rằng thời gian không phải vốn liếng vô hạn. Có rồi thì phải biết nắm lấy, phải tận dụng hết khả năng. Sức khỏe là vốn quý giá nhất. Tuyệt đối không được hoang phí. Đừng bao giờ suy nghĩ phiến diện, cho rằng tình thế này là tạm thời. Không có một tình cảnh tạm thời nào hết. Phải tự kiểm điểm lại, nhìn nhận lại tình cảnh ấy và học cách tận hưởng cuộc sống trong mọi hoàn cảnh. Sự lựa chọn của một năm trước là không hề sai lầm. Phải nhớ xem vì những lí do gì mà sau tận bao nhiêu tháng trời mới quyết định lựa chọn như vậy, và vì sao đã từng rất vui vẻ. Một khi nhìn ra vấn đề rồi, tìm ra nguyên nhân xảy ra vấn đề rồi, mới có thể giải quyết triệt để. Mọi sự tại thân. Vốn luôn là do bản thân mình mà sinh ra mọi sự. Luôn phải hiểu, tiên trách kỉ, vị trách nhân. Mình có sai hay không? Nếu mình sai, thì không có gì đáng trách người khác cả. Khi nói lời xin lỗi thì phải là lời xin lỗi chân thành. Nếu cảm thấy không phục thì đừng làm. Mỗi khi làm một điều gì đó, thì phải hoàn toàn tin tưởng trọn vẹn vào điều mình đang làm. Không được hoang mang, nghi hoặc. Khi nào cảm thấy bất mãn, nhất định phải biết mở mồm ra mà nói. Nói lịch sự, thái độ đàng hoàng. Đừng có hai mặt. Sống như vậy thực ra là làm tổn hại bản thân, khiến bản thân mệt mỏi, không vui. Lại khiến cho mọi người không bao giờ có thể thấu hiểu mình, luôn chỉ biết cái xấu xa, mà không thể nào nhìn thấy nỗi khổ tâm và những sự cố gắng hòa nhã của mình. Có cái miệng vốn là để cười, mồm là để nói, mặt để nhìn, tấm lòng để rộng mở. Có thể ban đầu quay lại sẽ hơi khó. Nhưng không có gì là không thể. Vốn dĩ, chỉ cần hiểu ra rằng, mình thân thiện, đối tốt hết mực với mọi người hoàn toàn không vì dụng ý xấu xa, mà vì việc đó sẽ làm cho họ vui vẻ, thuận lợi hơn, là Chúa muốn nhìn thấy nhân loại trở nên như vậy. Thế nên nhất định phải làm. Đừng bao giờ có ý nghĩ, phải chờ người ta cười với mình, người ta tốt với mình. Mình tốt là không chờ báo đáp, chỉ bởi vì nhất định phải làm. 

Sống sao cho vui vẻ và không hổ thẹn với bản thân mình, với những điều mình được nhận là được. 

Dec 21, 2012

Mẹ.

Thực ra làm gì có ai mà không biết nhớ, không biết buồn. Hồi nhỏ, lúc bố mới xa nhà, ai gặp tôi cũng hỏi là có nhớ bố không. Tôi cũng luôn bình thản nói, cũng hơi nhớ, nhưng đã quen rồi. Bản thân tôi lúc đó đã nghĩ rằng mình chính là như vậy, rất mạnh mẽ, không hề buồn bã, nhớ nhung, ủy mị. Nhưng mà sau này, có những lúc nhìn lại, tôi hiểu rằng vào từng thời điểm đó của cuộc đời tôi, nếu bố đã ở đó, đã nắm lấy tay tôi, đã nói với tôi rằng tôi nên làm như vậy và nên cảm thấy như vậy, có những chuyện không tốt đã không xảy ra và có những chuyện đúng đắn đã đến. Dĩ nhiên, thời gian thì không bao giờ có thể quay ngược trở lại. Và cũng không có ai đã đúng và đã sai. Tôi cũng không bao giờ trách bố tôi hay mẹ tôi hay bất cứ ai trong gia đình tôi cả, hoặc chí ít tôi cũng cố gắng dặn lòng đừng trách móc. Chỉ bởi thời thế và hoàn cảnh như vậy. Tôi nghĩ tôi vẫn may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều người. Hay cả bây giờ cũng vậy. Tôi cũng rất nhớ nhà, rất nhớ mẹ. Với tôi, trên đời này không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn mẹ. Nhiều khi, chỉ cần nhắc tới chữ 'mẹ' thôi thì nước mắt tôi có thể lập tức trào ra. Tôi muốn nhẩm đi nhẩm lại một trăm, một nghìn câu, 'con nhớ mẹ'. Mỗi lúc tôi đau nhất thì đều không có mẹ ở bên, mỗi lúc ấy đều là rên rỉ nhưng như gào thét trong đầu: 'Mẹ ơi, cứu con'. Nghĩ là vậy, bởi vì trên đời này chỉ có thể tin mẹ nhất. Tin rằng chỉ có mẹ mới yêu thương mình vô điều kiện, có thể yêu con chỉ bởi vì con là con mẹ, chứ không bởi vì bất cứ, bất cứ một điều gì khác. Bây giờ lớn một chút, ngồi nghĩ lại cảm thấy phận nữ trong gia đình mình quả thực rất khổ, rất khổ. Từ bà, tới mẹ, tới dì, tới chị gái, ai cũng vất vả, cũng hết cái khổ này tới cái khổ khác. Nhiều người bạn biết tôi rõ vẫn nói rằng, số tôi long đong lận đận. Thế nhưng mà nhìn đi nhìn lại, tôi thấy số phận những người phụ nữ trong gia đình tôi còn khổ ải hơn tôi nhiều phần. Nhiều khi nhìn ảnh mẹ, thấy mẹ già đi nhiều quá, cảm thấy lòng thắt lại. Chỉ muốn chạy đến bên, ôm mẹ vào lòng, muốn có thể nói dõng dạc với mẹ: 'Trời có sập xuống, cũng có con đỡ cho mẹ', Muốn mẹ không bao giờ phải khóc, phải luôn khỏe mạnh, luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Thực ra có một câu tôi vẫn hay nói với người khác: 'Nếu bản thân mình cho phép mình vui vẻ thì mình sẽ vui vẻ. Nếu mình không cho mình vui vẻ thì mình mãi mãi không thể vui vẻ.' Chính là vậy đó. Hít vào, thở ra và cười lên mà sống.


Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.