Aug 4, 2017

'sau này, nếu buồn thì cứ khóc lên
nếu giận thì cứ nói ra 
đừng giữ trong lòng một mình
thật sự đáng thương lắm'
...
một ngày nào đó của rất nhiều năm trước đã viết ra những dòng này. có lẽ là để tự vỗ về đứa trẻ buồn bã bên trong bản thân mình. và cũng là để dành cho những kẻ mang danh người lớn (hay kể cả bạn nhỏ) cứ tự bắt mình phải mạnh mẽ lắm, cứ phải gồng gánh mọi thứ lên vai, một mình lũi cũi. thôi thì, nhắc nhở để cho nhau nhớ, trĩu lòng thì cứ nói ra, nước mắt đầy rồi thì cho vợi bớt đi. chia sẻ được với ai thì chia, tới đâu thì tới. còn phần nào không thể thì chí ít cũng phải thật lòng bày ra với bản thân, rồi khóc một trận thoả thích, lấy bàn tay ấm vuốt vuốt lên cái đầu khe khẽ, tự nhủ rằng 'nghĩ ngơi một chút thôi...một chút thôi được rồi'. thế nhé, ngày mai trời lại sáng (í mà). 

Jul 6, 2017

poem n.

I always dream of that infinite blue skyline
with creamy clouds spreading all over it
like pieces of cotton candy slime flowing
in a river full of crystal clear blue gems.
One day, I would lie down on the sand or
underneath the shade of a big green tree
and there it is, that gorgeous blue sky and
those chubby fluffy clouds lazily floating
just for me to see and to smile about.
I know that one day, I would leave
not only this place but any others
It's terrifying thinking of the word
'forever'...well, there's no such thing.
This life, this body, this stream of thoughts
and feelings are all temporary. But even so,
temporary should have meanings,
don't you think? Not the kind of meanings
that everyone tries to plan into your head,
but the ones that actually means things
to you, the ones that you long for and belong to.
In my case, it probably is, to leave.
I think, that's where I belong to: leaving
- for many batches of new fresh air,
for several foreign pieces of land,
for expensive or pure dreamy night skies,
for quiet rivers that whisper jazz and colors
but anything, anything, but to leave,
that's what I'm craving for. And if you ask,
no it's not just about travelling but
to slow down and have a life in
A, B, C and Z, to taste it in the way
you dream to taste it, and to not ever
forgetting what you truly want or worse,
moulding yourself into this 'template'
that the society has given you. Oh well,
that was just a reminder to myself of
what my wild dream is about. So,
what is your dream?


Nov 19, 2016

Jatzi phiêu lưu kí



1. So my flu came back this week and said: 'hey I'm back and I'm gonna screw you big this time'. Went to the doctor, already the second time, he looked at me and went aiyoo. Last time, he wanted to give me antibiotics but I was like, no no no you're not gonna kill me with that shit, my immune system already sucks and I'm so done with all types of antibiotics. So he was like, ok well if you insist not wanting it and gave me basic med for cough and flu. Got back this time, looking miserable than ever, and he was all like, I TOLD YOU with almost a winning face hahaha. I was having a fever but almost laughing out loud. So of course, this time I had to take antibiotics. Got home, took med, mild allergy to med, went back to doctor. He looked at me as if he was so done seeing my face in these two weeks. He told me just not to go to work, finish the med, side effects will be gone, asked me if I need more MC to finish the med (he already gave me two before that). Realized this doctor is cute!

2. So I was sick and stayed home while feeling guilty for not doing enough work. Still tried to do as much as I could from home but wanted to do so much more. My colleague sent me messages almost every few hours, checking on me, asked if I need someone to bring me food (since I'm here alone). I was so touched, I almost cried. Came back to work the first day, boss looked at me and like, go home. Obviously I looked so dead to him. As I was going home after done with a few things in the office, thinking how much an angel my boss is, I got his email and then text listing things that needed to be done that afternoon. Realized, he told me to go home, did not say I could rest! Aww, yeah my boss is 'cute' too!

3. The other day, one of my colleague at the store (yeah we have stores but I work in office so rarely have chance to interact or work much with store staffs) sent me message asked if I was going to store that day. Turned out she had something for me from her trip to Thailand. I was like, aww how sweet she is omg I'm touched! Got to see her this Friday, she passed me a few handkerchief and said she thinks I would use one. And I was like, aww these handkerchiefs are so cute. But inside I questioned what makes her think that I would use a handkerchief like ever...I'm pretty much a mess, barely carried tissues with me. Oh well but doesn't matter, I love cute gifts, always. And the fact she thought of me makes me melted already.

4. Back from work yesterday, felt totally exhausted and just craving home and hot tea and watching comedy. Supposed to go to this BBQ dinner with my flatmates in town but purposely went home instead. Too bad, got home and right at the moment my flatmates were about to go. So yeah had to go along. Already regretted on the way there and thought how I could even eat. Turned out pffft I totally underestimated myself. I ate like a pig. Not very classy but yeah I love meat, not gonna lie. And it's fixed price, come one if you already had to pay that much, you shall just eat until your tummy is ultimately happy and in sync with Mika ok!

5. Finally got my first haircut since arriving here. Yay! An auntie cut my hair. She looks really cute and sweet and elegant. And she was telling me how cute I looked, kept asking me where I'm from, where I work, what I do, boyfriend or not and all that. It was so cute though. So she asked how I wanted my hair to be, I kept asking her to trim a bit more and a bit more. She was almost afraid that it'd be too short. But I told her just trim more, shorter ok auntie. The last time I was upset because of my hairstyle was back in 2009. After that, I realized well hair grows back anyways. Doesn't matter if it sucks for just a while. Sooner or later, it will be back. After I got my haircut, I told her, you funny like this, everyone must like you one! She gave me such big smile (wish she could have given me discount, would be even better haha)

6. Went to IKEA today with the mission to get a desk lamp! Yeah right I did found out that there are several lighting stores around my house but still decided to wait for a whole week to go all the way to IKEA to get a freaking lamp. Because it's just how determined I am (especially with this kind of small stuff, interestingly). So I was lost in there because IKEA is heaven we all know that, right?! The first thing I picked up was this very cute stuffed cloud! I swear it was looking at me with such mellow eyes. I died right there. I just had to bring it home. And as I was thinking if I should take another one with rounder form (the same shape of course) but I looked at it one more time, and I'm like no no no I'm bringing this guy home. You were the first one that caught my eyes, I won't leave you alone! That's how loyal I am (even to a stuffed toy). No joke. But again you know that feeling, when you see something or someone and you just know you belong to each other? Yeah it was that kind of feeling (same with chicken).

7. Then I finally proceeded to find my destined desk lamp, only to realize how freaking heavy a desk lamp can be!! Like seriously guys, how heavy are those kids! Soooo since it's already so heavy, we should just get something even heavier right?! Because it's the only thing that makes so much sense?? Yeah anyways, so somehow I decided to just go big and get a freaking FLOOR lamp instead! Nice one, Jazzy. Nice one. And of course, talking about IKEA, how dare one forget about meatballs, right? Let me tell you first, the queue was ridiculous. Never in my life up til this point, have I ever seen such a long queue at IKEA foodcourt. But I made it! I made my way to get the chicken meatballs instead of the original one, only because chicken meatballs come with 10 while the original comes with 15 the minimum and I hate wasting food. But for one of those rare moments, I was disappointed at chicken. I mean, I've always been so serious about chicken, how could it let me down big time like this?! But it did...anyways, it wasn't its fault much, I already forgive it. I still love you. So it's ok.

8. So I was trying to go home after a long day. Phone was out of battery. But I was confident that I already searched the way to get back so I should be fine. Turned out that I did not only get off the wrong bus stop, got lost on the way to change the bus, but also somehow managed to dozed off on the bus! Opened my eyes, looked outside it was pretty dark, couldn't tell where I was but soon realized I was already on the way to Changi Airport! Yay hahaha like seriously for real guys. At that very moment, I wasn't even freaked out at all but laughing inside. Like legit HAHAHA! Thinking my life is pretty much laughing stock! The only thing I regretted a bit is that I didn't just go to the airport and just to unwind (even more) already. But to be fair, it was 10pm and with that huge IKEA bag full of fragile items, I don't think it was the smartest thing to do. Especially, thinking I could just get home, drink my teh and do some fun lego with my new FLOOR lamp!

9. So when I was at IKEA and saw all this Christmas decoration, I realized how much I like Christmas and this festive season! This thought suddenly came to my head: I can't wait to meet someone right and start building our IKEA home. Funnily enough, I have that part of me too.

(to be continued)

Apr 28, 2016

Tập truyện ngắn: Những mẩu chuyện nhỏ nhặt (11)

Mẩu chuyện số 10 được viết vào mùa hè 2014. Mẩu chuyện số 8 và 9 được viết vào khoảng nào đó cuối năm 2012. Còn mẩu chuyện số 7 trước đó được viết từ 2010. Cảm giác như tự mình tạo ra một cái lịch hẹn với những câu chuyện, hai năm một lần. Lại nghĩ, hai năm cuối cùng là ngắn hay dài. Có lẽ, đủ dài để thật nhiều chuyện xảy ra, nhiều người ghé tới, và đủ ngắn để không kịp ghi nhớ hết tất cả những câu chuyện, những con người ấy. Cũng dành cho những ai chưa quen thuộc với 'những mẩu chuyện nhỏ nhặt' này, chuyện tôi kể ở đây có phần thật, có phần không, và dù có là thật cũng không nhất thiết là thật với tôi, có lẽ là của một ai đó khác mà tôi chỉ muốn kể lại, vậy thôi.

11. Mẩu chuyện số Mười Một

Đã nhiều tháng kể từ lần cuối tôi và cậu ấy liên lạc với nhau. Tôi cũng không còn nhớ chính xác nội dung cuộc hội thoại lần đó giữa chúng tôi. Có lẽ, tôi còn chẳng nhớ nổi những lời tôi nói lúc ấy nữa. Tất cả những gì tôi nhớ là một thứ cảm xúc trống rỗng, một chút mất mát nhưng lại đầy kìm nén, lúc đó tôi chỉ nghĩ, đây sẽ lần cuối, lần cuối tôi nghe giọng cậu ấy, lần cuối cậu ấy nghe giọng tôi. Và bạn biết đấy, cái cảm giác 'lần cuối' bao giờ cũng thật khó chịu.

Thế nào nhỉ? Để miêu tả về cậu ấy có lẽ cũng chẳng có gì nhiều. Cậu ấy cũng bình thường như bao người khác thôi. Chỉ là, có lẽ,vào khoảng thời gian đó, tôi đã nghĩ cậu ấy đặc biệt. Nếu hỏi, tôi thích cậu ấy ở điểm nào? Có thể bắt đầu từ cái tên chăng? Tôi là loại người không tin vào những thứ tuyệt đối và luôn tự nhận rằng bản thân mình cởi mở với tất cả mọi ý tưởng trên đời này. Thế nhưng, tôi cũng là loại người sẽ hỏi tên của bạn là gì, hỏi ngày sinh của bạn (để nhẩm ra cung hoàng đạo của bạn trong tích tắc) và đoán xem tính cách của bạn như thế nào và liệu chúng ta có thể hợp nhau được mấy phần. Với cậu ấy cũng vậy, dĩ nhiên tôi không hỏi ai cung hoàng đạo của họ ngay lần đầu gặp mặt (trừ những trường hợp đặc biệt), nhưng tên, chắc chắn rồi. Và có lẽ là trùng hợp, tên của cậu ấy là một cái tên tôi vẫn luôn rất thích. Thế là đã đủ lý do để tôi có thiện cảm với cậu ấy thêm nhiều chút?

- Thế cậu đã nghĩ gì về tên của tớ?
- Ừm...mùa hè...và một loại quả.
- Yay! Tớ thích mùa hè! Loại quả á? Là quả gì?
- Tớ từng gọi tên cậu bằng loại quả đấy rồi đấy!
- Ờ...quả A à?
- Không...
- À à quả B!
- Cậu quên rồi...
- Không không từ từ nào! Quả C? Hay D??...Thú thật là tớ không nhớ ra được...
- Thôi được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết. Nhưng bù lại, cậu phải đền bù cho tớ đấy!
- Được! Tớ hứa!! Từ giờ phút này, tớ nợ cậu 3 điều ước!

Dù sao thì tôi cũng đã chẳng dùng đến điều ước nào với cậu ấy cả. Kể cả khi nghe cậu ấy nói điều đó, tôi cũng chỉ cười và nói 'ừ tớ tin cậu', nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi sẽ không bao giờ (muốn) sử dụng những điều ước đó. Đơn giản, tôi chỉ nghĩ, nếu là điều cậu ấy thật sự muốn làm cho tôi, cậu ấy sẽ làm. Nếu không, để phải đòi hỏi hay yêu cầu ai đó làm điều gì cho tôi, tôi không làm được. Dù sao, nghĩ tới việc ở đâu đó vẫn có người nợ tôi 3 điều ước cũng là một việc thú vị?

Ngoài việc cậu ấy ngẫu nhiên có cái tên mà tôi thích, điều khiến tôi bắt đầu muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn bình thường, đó là khi cậu ấy nói về hiệu sách yêu thích của tôi. Thật tình cờ, cậu ấy cũng thích hiệu sách ấy, nhưng hẳn rồi, cậu ấy lại không phải người đọc sách, còn tôi thì có. Nếu theo như lời tự thuật của cậu ấy thì bộ sách duy nhất cậu ấy đọc là Harry Porter. Thôi được rồi, ít ra thì cậu ấy có đọc sách và ít nhất thích một bộ sách! Bạn biết đấy, khi mà ai đó nói với bạn họ thích một thứ hay một nơi mà chính bạn cũng thích điên lên được, không những thế còn điểm mặt chỉ tên đích xác nơi đó một cách rất vô tình, bạn sẽ có thiện cảm với người đó đến 200% ngay lập tức mất. Có lẽ, một phần nào đó trong tôi vẫn thật ngây thơ. Tôi vẫn tin vào khái niệm 'soulmate', kể cả đến giờ phút này. Nhưng sự thực cũng chứng mình rằng, cậu ấy không phải là 'soulmate' của tôi.

Tôi vẫn nhớ, lần gần nhất ghé tiệm sách đó, tôi đã mua một cuốn thơ chỉ vì khi vừa mở ra một trang ngẫu nhiên, tôi đã bắt gặp hai chữ 'slam dunk'. Dĩ nhiên, cả cuốn sách không viết về 'slam dunk', chỉ vài dòng thơ ngắn ngủi mà thôi. Nhưng hình như tôi là kiểu người như thế, cảm tính. Dù vậy, cảm tính của tôi đặt vào cuốn sách này (cũng như rất nhiều những cuốn sách khác) đã hoàn toàn đúng. Ngoài đôi ba dòng vỏn vẹn có nhắc đến 'slam dunk', tất cả những dòng thơ khác đều rất thú vị, rất đáng đọc.

Cảm tính đối với cuốn sách đó đúng như vậy, còn với cậu ấy, tôi không chắc lắm. Dù sao, tôi cũng không còn nhớ nổi tất cả những gì tôi nghĩ về cậu ấy. Chỉ nhớ rằng, khi tôi bắt đầu đọc những bài thơ khác trong cuốn sách, bắt đầu vấp phải những cụm từ lóng tôi không hiểu được, tôi đã nghĩ có lẽ cậu ấy có thể giải thích cho tôi hoặc có lẽ có thể đọc những dòng thơ đó cho tôi nghe. Có lẽ đó cũng là một kiểu 'mơ mộng lãng mạn', bạn biết đấy.

- Cậu còn nhớ quyền thơ tớ mua ở tiệm sách A mà tớ kể cho cậu không?
- Ừ, có, tớ nhớ.
- Tớ mới bắt đầu đọc, có nhiều từ lóng với diễn đạt khó hiểu ghê.
- Thế à? Thế để lần tới tớ sẽ giúp cậu.
- Ừ, được đấy, lần tới sẽ có cậu giúp tớ.

Lần tới ấy đã không bao giờ diễn ra. Thi thoảng, tôi vẫn lôi cuốn sách ra và đọc đi đọc lại những bài thơ tôi thích, dù cho có những đoạn tôi không hiểu hết. Một số từ, tôi tự google và dù không thật nhiều tài liệu, sau một hồi kiếm tìm, tôi vẫn tìm ra được ý nghĩa của chúng. Một số cách diễn đạt, tôi còn không chắc phải google từ đâu và như nào, tôi tạm gác qua và tự hiểu theo ý của mình. Thế mà cho đến một hôm gần đây, trong lúc vô tình xem một đoạn phim ngắn giới thiệu những từ lóng thông dụng của ngôn ngữ nọ, tôi cuối cùng đã trọn vẹn hiểu được ý nghĩa của bài thơ tôi thích nhất cuốn sách. Và rồi, chỉ cho đến khi tôi kích động lôi cuốn sách ra, lật tìm bài thơ để đọc lại lần nữa, tôi mới vô tình lật tới những trang gần cuối dành riêng cho mục 'end notes' - giải thích tất cả những từ lóng và diễn đạt đặc biệt trong từng bài thơ! Tôi chỉ có thể cười hắt ra và nghĩ, thế đấy, đáp án đôi khi ở trước mắt, chỉ là chúng ta có nhìn thấy nó hay không.

Và, có lẽ, Shakespeare đã đúng, 'love is blind'. Dù cho, tôi không chắc tôi sẽ gọi cảm xúc đã có đó của mình là 'yêu'. Có lẽ là, rung động. Ừ, rung động.


Apr 25, 2016

random poem 5

There are just moments
when words keep rushing
out of my head, like
the sound of thunder
coming before rain
And I guess you know
the kind of rain I'm talking
about, the summery one
that's pouring down
heavily and so sudden,
you've got nowhere
to hide and now
you're all wet, *sigh*
But damn that cute guy
standing under the same
bus stop roof, slowly
turning his head your way,
starting to make a small...er
(or should we have hope for more?)
conversation, what do you say
now? Well, it's been a good day
and (this time) the rain is just
a gift from you, God?
Guess I'd say, thank you.


Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.