May 28, 2011

blue blue blue sky, would you name it prettiness or bitterness, and will I have a chance...

Hét mà không ra tiếng. Chỉ có làn nước mắt không bị kìm kẹp nữa và cứ thế trào ra...


Nhiều khi chỉ muốn gào lên rằng: Tôi thương cho người, nhưng cuối cùng ai sẽ là người thương cho tôi? Ai? Là ai sẽ? Liệu có một ai đấy không? Liệu có một ngày?...

Bỗng dưng, chỉ muốn nổi điên. Muốn nổi điên với cả thế giới. Muốn sừng sổ với chính bản thân này. Muốn dừng lại. Muốn hất đi. Muốn vứt tất thảy, là tất thảy. Muốn mượn lời của một người bạn vẫn thường hay nói: "Tôi chẳng tin ai hết".


Phải làm gì khi mà trái tim bé nhỏ này phải gồng lên mà tỏ vẻ yêu thương, bao bọc và nhân hậu và ngây ngô cỡ đó? Làm sao đây khi tuổi thơ đã chưa bao giờ được trọn vẹn bởi sự nỗ lực để "không hèn", để "không trẻ con"? Làm sao đây khi chập chững tuổi trưởng thành mà tâm hồn vốn đã gắng gượng, nay lại phải chất chứa thêm những nỗi đau khó tưởng, khó chấp nhận và không thể kể lể?...


Chợt thấy mình giống như nhân vật trong câu hát này: "Too young to hold on, but too old to break free and run". Giá như, kim đồng hồ có thể quay ngược...Nếu có ngày ấy, có lẽ tôi sẽ quay lại ngày lên 3 và tự nhủ lòng, hãy yếu đuối, hãy khóc lớn và cũng hãy quên đi, còn hơn là phải gồng mình chịu đựng và khóc thầm và mãi mãi nhớ những nỗi buồn vụn vặt mà chẳng vụn vặt tới tận giờ phút này. Và dĩ nhiên, nếu có thể, tôi sẽ quay trở lại và làm lại từ đầu, tất cả, từ đầu. Tôi sẽ không để những nỗi đau đã diễn ra, diễn ra. Tôi sẽ không để những nỗi buồn đang xâm chiếm tôi, xâm chiếm tôi. Nhưng rồi, suy cho cùng, Toni Sparks nói đúng, "life is a series of maybes and what-ifs".

...

Nếu một ngày mai, anh yêu em, liệu anh có thể ôm em thật chặt và ôm cả làn nước mắt này nữa, ôm vào tận lồng ngực với hơi ấm chân thành? Có thể nào không anh?...

1 comment:

  1. mình cũng có mơ ước trở về lúc lên 3. haiz.

    ReplyDelete

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.