Dec 2, 2012

Tập truyện ngắn: Những mẩu chuyện nhỏ nhặt (8)

[...Tình yêu không cứ nhất thiết là phải đi tới tận cùng. Và hạnh phúc cũng không nhất thiết phải là thực tại. Một dòng kí ức hay là một sự giả tưởng đều có thể làm nên hạnh phúc. Mà đã là hạnh phúc thì đều là thật, không thể là giả...]

Đứng trên đỉnh đồi, tôi nhìn xuống. Lòng mông lung, không cố định. Tôi không biết mình đã nghĩ gì và nhìn gì. Dưới kia là một khoảng trống vô tận. Những đám cỏ xanh ngắt, hết đám này nối liền tới đám khác. Tôi vẫn vốn biết chúng tách nhau ra thành từng cụm như vậy. Nhưng từ trên cao, tất thảy tôi có thể nhìn thấy chỉ là một chuỗi xanh mênh mông, bạt ngàn, không lối rẽ ngang. Đằng sau lưng tôi là ngọn núi nhọn hoắt, mà tôi không thể nhìn thấy sườn núi, tảng đá mà chỉ thấy cái chóp dựng thẳng đứng như muốn đâm thẳng tới trời xanh. Ngọn núi ở phía sau nhưng rất xa, rất xa. Tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ chạm tới được. Hoặc trừ khi tôi phải quyết tâm lắm, đi mãi, đi mãi, thì có một ngày tôi sẽ đi được tới nơi thật gần với ngọn núi đó, sẽ có thể trèo mãi, trèo mãi và có một ngày tôi sẽ chạm được tới đỉnh núi nhọn hoắt đó. Dù sao thì tôi cũng không muốn làm việc đó lắm. 

Có lẽ, việc tôi không muốn đi tới ngọn núi kia cũng giống như việc tôi không muốn đi tìm em. Ngày em đi, tôi buồn một chút, gục đầu xuống suy nghĩ một chút, tìm hỏi bạn bè em một chút, ngắm ảnh em một chút, và hình dung em một chút. Tất cả chỉ có vậy. Từ giây phút tôi biết em đã rời khỏi thế giới của tôi cho tới giây phút này, tôi chưa hề có ý định kiếm tìm em. Nếu có thì cũng chỉ là sự kiếm tìm về kí ức của tôi nơi em từng ở đó và hình ảnh em trong những giấc mơ. 

Em có đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt hay chớp. Đôi mắt hay nhìn về một hướng xa nào đó ngoài kia. Những khi ngồi bên em, tôi vẫn hay thử thả tầm nhìn của mình vào một khoảng trống xa xăm, giống như em vậy. Rồi để đôi khi, tôi lại lén quay sang nhìn trộm em và nhận ra rằng đôi mắt của em vẫn kiên định hướng về khung cảnh bất tận phía trước, không đổi. Chỉ là em vẫn hay chớp mắt, chớp nhẹ như cánh bướm. 

 Tôi cũng chưa từng hỏi em rằng mỗi lúc ấy em nhìn gì và tại sao em lại nhìn điều đó lâu tới như vậy. Chỉ có duy một lần, sau nhiều giờ đồng hồ ngồi bên em, lặng nhìn ngắm đôi mắt em nhẹ nhàng chớp, nhẹ nhàng nheo lại nhìn mãi về hướng xa, tôi có hỏi em rằng liệu em có mệt không. Em không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười và ngả đầu dựa vào vai tôi. Đôi mắt em thoáng chớp nhưng vẫn không hề dịch chuyển. Em không hề nhìn tôi vào cái khoảnh khắc ấy. Dù chỉ một giây. Sau này khi em ra đi, tôi nhận ra rằng, em chưa bao giờ nhìn về hướng tôi giống như cách em nhìn về một hướng xa khuất tầm mắt kia. Chưa một lần. 

Ngày ấy, tôi và em vẫn hay đi trên những đám cỏ này, đi thật chậm, thật chậm. Đôi lúc, tôi và em nắm lấy tay nhau và bước đi, thật chậm, Cũng có khi, tôi và em dừng lại và ôm nhau và hôn nhau, thật chậm. Có lẽ cũng vì điều này mà từng mẩu kí ức trong tôi về em giống như những cuốn băng quay chậm, thật chậm. Chỉ có điều, những cuốn băng này lại có rất nhiều. Nhiều tới mức chúng khiến cho kho kí ức của tôi ngổn ngang, bừa bộn. Bừa tới mức tôi chẳng buồn dọn dẹp hay sắp xếp lại chúng nữa. Tôi chỉ có thể để mặc cho bản thân chìm ngập trong những hình ảnh và dòng ý nghĩ về em. Dù sao, tôi cũng không muốn dọn mình ra khỏi sự hỗn độn này. Ít nhất không phải là ngay bây giờ.

Khi em đi, em mang theo tất cả mọi hành lí mà em đã mang tới, và một chiếc áo sơ mi của tôi. Tất cả mọi thứ của em, em đều mang đi cả. Nhưng vì sao em lại cho mình cái quyền được mang đi chiếc áo của tôi nữa? Nếu tôi phải ghét em vì một điều gì đó, thì chắc hẳn sẽ chính là điều này. Em mang đi tất cả những thứ gì của em, không mảy may cho tôi cơ hội được nhìn thấy em, được chạm vào hình ảnh của em, được nhớ về em, được mong chờ em. Vậy mà em lại giữ lại chiếc áo của tôi, dáng dấp của tôi, hình ảnh của tôi, mùi hương của tôi, kí ức về tôi. Em đã quá ích kỉ rồi. 

Tôi đã từng trách em như vậy. Cũng chỉ là một cái cớ để tôi có thể trách em, giận em, hận em và thôi không yêu em quá nhiều. Nhưng tôi biết vì sao em làm vậy. Và tôi mỉm cười vì tôi biết vì sao em làm vậy. Khi em còn ở bên tôi, em vẫn thường giặt từng chiếc áo cho tôi, bằng tay. Em không dùng bột giặt mà dùng xà bông, loại mà tôi vẫn dùng khi tắm mỗi ngày. Khi tôi ngạc nhiên hỏi lý do, em bình thản mỉm cười: "Vì em thích mùi của anh, em muốn giữ mùi của anh trên từng chiếc áo anh mặc". Và em đã luôn gục đầu vào vai tôi, hít vào thật sâu và nhoẻn miệng cười.

Đôi khi, tôi mỉm cười với ý nghĩ rằng em đang ở một nơi nào đó, đôi mắt chớp liên tục nhưng kiên định nhìn về một hướng xa, với chiếc áo của tôi nằm gọn trong túi hành lí, em nhớ về mùi hương của tôi và sẽ nhỏe miệng cười. 




No comments:

Post a Comment

Blog's Owner

just want to be a happy dolphin.