Thực ra làm gì có ai mà không biết nhớ, không biết buồn. Hồi nhỏ, lúc bố mới xa nhà, ai gặp tôi cũng hỏi là có nhớ bố không. Tôi cũng luôn bình thản nói, cũng hơi nhớ, nhưng đã quen rồi. Bản thân tôi lúc đó đã nghĩ rằng mình chính là như vậy, rất mạnh mẽ, không hề buồn bã, nhớ nhung, ủy mị. Nhưng mà sau này, có những lúc nhìn lại, tôi hiểu rằng vào từng thời điểm đó của cuộc đời tôi, nếu bố đã ở đó, đã nắm lấy tay tôi, đã nói với tôi rằng tôi nên làm như vậy và nên cảm thấy như vậy, có những chuyện không tốt đã không xảy ra và có những chuyện đúng đắn đã đến. Dĩ nhiên, thời gian thì không bao giờ có thể quay ngược trở lại. Và cũng không có ai đã đúng và đã sai. Tôi cũng không bao giờ trách bố tôi hay mẹ tôi hay bất cứ ai trong gia đình tôi cả, hoặc chí ít tôi cũng cố gắng dặn lòng đừng trách móc. Chỉ bởi thời thế và hoàn cảnh như vậy. Tôi nghĩ tôi vẫn may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều người. Hay cả bây giờ cũng vậy. Tôi cũng rất nhớ nhà, rất nhớ mẹ. Với tôi, trên đời này không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn mẹ. Nhiều khi, chỉ cần nhắc tới chữ 'mẹ' thôi thì nước mắt tôi có thể lập tức trào ra. Tôi muốn nhẩm đi nhẩm lại một trăm, một nghìn câu, 'con nhớ mẹ'. Mỗi lúc tôi đau nhất thì đều không có mẹ ở bên, mỗi lúc ấy đều là rên rỉ nhưng như gào thét trong đầu: 'Mẹ ơi, cứu con'. Nghĩ là vậy, bởi vì trên đời này chỉ có thể tin mẹ nhất. Tin rằng chỉ có mẹ mới yêu thương mình vô điều kiện, có thể yêu con chỉ bởi vì con là con mẹ, chứ không bởi vì bất cứ, bất cứ một điều gì khác. Bây giờ lớn một chút, ngồi nghĩ lại cảm thấy phận nữ trong gia đình mình quả thực rất khổ, rất khổ. Từ bà, tới mẹ, tới dì, tới chị gái, ai cũng vất vả, cũng hết cái khổ này tới cái khổ khác. Nhiều người bạn biết tôi rõ vẫn nói rằng, số tôi long đong lận đận. Thế nhưng mà nhìn đi nhìn lại, tôi thấy số phận những người phụ nữ trong gia đình tôi còn khổ ải hơn tôi nhiều phần. Nhiều khi nhìn ảnh mẹ, thấy mẹ già đi nhiều quá, cảm thấy lòng thắt lại. Chỉ muốn chạy đến bên, ôm mẹ vào lòng, muốn có thể nói dõng dạc với mẹ: 'Trời có sập xuống, cũng có con đỡ cho mẹ', Muốn mẹ không bao giờ phải khóc, phải luôn khỏe mạnh, luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Thực ra có một câu tôi vẫn hay nói với người khác: 'Nếu bản thân mình cho phép mình vui vẻ thì mình sẽ vui vẻ. Nếu mình không cho mình vui vẻ thì mình mãi mãi không thể vui vẻ.' Chính là vậy đó. Hít vào, thở ra và cười lên mà sống.
Dec 21, 2012
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog's Owner
- a messed up soul
- just want to be a happy dolphin.
No comments:
Post a Comment