Tôi chẳng bao giờ buồn vì chỉ có một mình. Tôi chỉ hay buồn vì một số đứa gọi là bạn mà tình tính với cách hành xử hãm tài. Dù là ở Việt Nam, ở Melbourne hay là ở London, tôi vẫn luôn có một thói quen đóng và khóa cửa phòng. Chỉ là cửa phòng bây giờ không khóa được nên đành chịu, nhưng cửa phòng luôn khép chặt gần như 24/7. Không cần biết là ở với ai, tôi rất cần một không gian riêng của mình, chỉ có mình mình, để trở về khi mệt mỏi, để buồn, để vui. Nói thật, tôi không thích tiếng người lắm. Nhà vách mỏng nên ai nói gì cũng đều nghe được, đứa nào nói xấu mình cũng nghe rõ mồn một, đứa nào làm ồn khi mình đang ngủ cũng nghe thấy, và kể cả đứa nào hát dở vcd mình cũng nghe thấy. Khó khó.
Nhân dịp ngày đông lạnh buốt óc và đọc lại note, post lại một đoạn thơ ngắn viết từ tháng 5 năm 2010. Hơn 2 năm rưỡi rồi chứ ít à. Sợ thật. Thời gian đúng là trôi nhanh hơn chó chạy. Nhớ nhà, nhớ Melbourne, nhớ quá.
Mùa đông và những nỗi nhớ
[vài dòng cho tôi của hiện tại và cũng là cho ai của những nơi xa xôi…]
Hà Nội
Là gì?
Phải chăng là con sông chảy giữa lòng thành phố?
Phải chăng là con người hối hả giữa dòng xe cộ?
Phải chăng là những giấc mơ tuổi trẻ đã cạn dần về xa?
Sớm nay
Con gái
Mở mắt nhìn trời sương trở lạnh
Mở bàn tay đón ánh nắng rọi phòng
Mở trái tim để lặng nghe lòng mình lắng
Đâu đó
Thế giới này
Nỗi nhớ trở dậy từ trong con
Nỗi nhớ đem về cho Mẹ chút nỗi buồn nho nhỏ
Nỗi nhớ cuốn con gái bé nhỏ khỏi mấp mé giá lạnh mùa đông
Cũng là một gió to, một nắng nhỏ
Cũng là sương mờ răng rắc áo len con gái
Cũng là bàn chân buốt giá dưới cả vài lớp tất, lớp giày
Nhưng
Tại sao
Con không thấy mùa đông của yêu thương?
Con không thấy mùa đông của hạnh phúc?
Con chỉ thấy một mùa đông buồn và lạc lõng, Mẹ ơi!
Bát phở nóng sẽ còn chờ
Cây lộc vừng sẽ còn đợi
Mẹ sẽ còn ngóng, còn trông
Hà Nội sẽ còn mở rộng vòng tay
Cho một và nhiều những con gái và cả những con trai
Trở về với đất Mẹ
Nhưng nước mắt đã trào, đã tuôn
Khi con thổn thức chợt nhận ra
Một điều nhỏ bé mà con gái bé nhỏ lại hay quên
Có một người không bao giờ còn đợi con về nữa
Con nhớ Bà
Và những sớm mùa đông bên Bà
Không hối hả
Như Melbourne hay Hà Nội của con…
Hà Nội
Là gì?
Phải chăng là con sông chảy giữa lòng thành phố?
Phải chăng là con người hối hả giữa dòng xe cộ?
Phải chăng là những giấc mơ tuổi trẻ đã cạn dần về xa?
Sớm nay
Con gái
Mở mắt nhìn trời sương trở lạnh
Mở bàn tay đón ánh nắng rọi phòng
Mở trái tim để lặng nghe lòng mình lắng
Đâu đó
Thế giới này
Nỗi nhớ trở dậy từ trong con
Nỗi nhớ đem về cho Mẹ chút nỗi buồn nho nhỏ
Nỗi nhớ cuốn con gái bé nhỏ khỏi mấp mé giá lạnh mùa đông
Cũng là một gió to, một nắng nhỏ
Cũng là sương mờ răng rắc áo len con gái
Cũng là bàn chân buốt giá dưới cả vài lớp tất, lớp giày
Nhưng
Tại sao
Con không thấy mùa đông của yêu thương?
Con không thấy mùa đông của hạnh phúc?
Con chỉ thấy một mùa đông buồn và lạc lõng, Mẹ ơi!
Bát phở nóng sẽ còn chờ
Cây lộc vừng sẽ còn đợi
Mẹ sẽ còn ngóng, còn trông
Hà Nội sẽ còn mở rộng vòng tay
Cho một và nhiều những con gái và cả những con trai
Trở về với đất Mẹ
Nhưng nước mắt đã trào, đã tuôn
Khi con thổn thức chợt nhận ra
Một điều nhỏ bé mà con gái bé nhỏ lại hay quên
Có một người không bao giờ còn đợi con về nữa
Con nhớ Bà
Và những sớm mùa đông bên Bà
Không hối hả
Như Melbourne hay Hà Nội của con…
No comments:
Post a Comment