Tôi có một giấc mơ. Khi trời tối mịt, tôi và cậu bạn thân mải miết chạy trên những con đường vắng người ở Melbourne. Chúng tôi tháo giày ra để cảm nhận được cái lạnh, cái ráp của những viên gạch lát trên vỉa hè. Tôi kéo cậu ấy, ngồi xuống trước thềm của một tòa văn phòng vẫn còn sáng đèn nhưng cửa đã khóa kín. Tôi mở chiếc túi của mình, lôi ra hai lon bia, một cho cậu, một cho tôi. Chúng tôi nói chuyện trên trời và dưới biển, những chuyện mà mười phút sau thì lập tức quên hết mình đã vừa nói gì. Khi tôi đang thao thao bất tuyệt những câu chuyện không đầu không cuối, cậu bạn tôi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tôi hơi thất vọng, nhưng được thể ra oai, vênh mặt lên tận trời, trịnh trọng nói với cậu bạn: "Buồn ngủ thì dựa vào vai mình đây này!". Cậu ấy xoa đầu tôi, cười không ra tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Đã muốn về chưa?". Lập tức, tôi đứng dậy, kéo tay cậu bạn, vừa hỏi vừa đề nghị: "Hay là đi ăn?". Và chúng tôi khoác tay nhau, tiến thẳng tới tiệm ăn khuya lúc 2 giờ sáng có lẻ. Tôi và cậu bạn cứ thế nói mãi, cười mãi, đi mãi không mỏi mệt.
Tôi có một giấc mơ. Hà Nội những ngày chớm đông, lạnh một chút, nhưng ấm rất nhiều. Ấm là bởi lẽ tôi ngồi trong taxi, kéo cửa sổ xuống, hít thật sâu vào lòng cái bụi của Hà Nội và có thể mỉm cười khe khẽ: "Đúng là nhà đây rồi". Chú lái taxi đưa ra mấy câu nhận định vu vơ về ý thức người tham gia giao thông hay về việc giá cả tăng lên vèo vèo. Tôi đáp lại những câu chân thành vì cảm thấy người nói chuyện thật thân thiện. Tôi cầm chiếc máy ảnh lang thang phố cổ đôi ba hồi. Rồi tôi dừng chân ở cái góc tôi yêu nhất, cái góc có thể nhìn thấy tôi của 8 năm trước, thấy tình bạn và cả những rung động đầu đời. Tôi ngồi ở một quán cà phê nhỏ gần đó và nhớ lại tất cả những người đã từng cùng với tôi, ngồi ở đây, những ngày tháng năm nào trước, và đã từng nói những gì. Tôi gọi cho đứa bạn thân lâu năm và nói với nó những lời sến súa nhất mà tôi từng nói. Và nó nhanh chóng chặn họng trước khi tôi đi quá xa: "Con điên này". Tôi cúp máy, miệng vẫn cười, mở sổ ra và nhanh tay vẽ lại chân dung người lạ mặt ngồi đối diện. Tôi ghi lại ngày tháng dưới bức chân dung, đóng sổ lại, gọi bill, trả tiền và đứng lên ra về.
Tôi có một giấc mơ. Như mỗi sáng Chủ Nhật, tôi cuộn tròn trong chăn, hai bàn chân rúc vào lò sưởi, mặc kệ tiếng chuông báo thức đã kêu tới lần thứ 'n'. Mẹ tôi bỗng chạy vào, ôm lấy tôi và thủ thỉ: "Mẹ ngủ với con nhé". Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục giữ mắt nhắm chặt, vừa mỉm cười, nước mắt vừa trào ra. Tôi nắm lấy tay Mẹ, khẽ nói: "Con yêu Mẹ nhất trên đời". Mẹ tôi đáp lại nhanh chóng như đã thuộc bài: "Mẹ cũng yêu các con nhất trên đời". Tôi càng nắm chặt tay Mẹ hơn, không dám nói gì, chỉ sợ khóc thành tiếng. Trong giấc mơ, Mẹ tôi không bao giờ già đi, không bao giờ đau, không bao giờ khổ. Mẹ ôm tôi mãi như vậy và tôi mãi nắm chặt bàn tay Mẹ như vậy không rời.
Dec 30, 2012
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog's Owner
- a messed up soul
- just want to be a happy dolphin.
No comments:
Post a Comment