Mặc dù là rất ích kỉ. Nhưng ích kỉ theo kiểu nghĩ đến mình số 1 nhưng vẫn nghĩ tới gia đình số 2. Đôi khi thì số 2 cũng có thể lấn át cả số 1. Hồi trước đi học, xong cô giáo có câu hỏi: 'Nếu bây giờ em có 1 triệu đô thì em sẽ cho ai?'. Mình bị hỏi đầu tiên xong chẳng cần nghĩ, nói luôn là, nếu có 1 triệu đô thì sẽ đưa hết cho bà ngoại. Cô bảo là không nên trả lời như vậy, là phải nói đem đi từ thiện này nọ kia, là phải rộng lượng và hảo tâm và các thứ. Nói chung là bản thân cảm thấy rất không thể chấp nhận nổi, bà mình lúc bấy giờ còn đang nghèo, đang khổ, mình còn chưa lo nổi cho bà, lo thế mẹ nào chuyện thiên hạ. Chỉ có cái bọn thừa tiền và ảo tưởng về giá trị của bản thân mới có thể bô bô mồm ra rằng sẽ đem hết tiền đi từ thiện và như thế. Vạn lần mẹ kiếp, vạn vạn lần mẹ kiếp.
Tính hay để ý. Cũng rất nhạy cảm. Ai làm mình cảm thấy họ không thích mình lắm thì sẽ tránh xa ngay. Lòng tự trọng rất cao nên sẽ không bao giờ chạy theo ai cả. Dù là trong tình yêu hay tình bạn. Nghiệm ra rằng chỉ có sự qua lại hòa thuận giữa đôi bên thì mới đem đến kết quả bền vững, lâu dài. Nên nếu đứa nào tỏ ra kẻ cả hay ra vẻ nó không cần mình bằng mình cần nó, thì biến khẩn trương. Láo là tạp cho vỡ não.
Gia đình cũng khá bài bản. Thế nên từ nhỏ đã nhận thức được có một số việc có thể và rất nhiều việc không được cho phép bản thân có thể làm. Mặc dù là cũng có một khoảng thời gian tuổi mới lớn khá bồng bột và nông nổi. Nhưng tự thấy bây giờ đã đủ lớn để phải nhìn nhận lại bản thân và tự hỏi xem mình muốn gì. Những việc nông nổi đều trở nên không cần thiết. Kể cả những việc đơn giản hơn như hút thuốc, đi bar, bản thân bây giờ cũng không còn hứng thú mấy. Chỉ là khi bắt đầu kiếm ra tiền, chật vật tự kiếm, thay vì đi làm thêm để bị chủ chửi như hồi 16 tuổi, mình nhận ra tiền là để lo nhà sạch, cơm ăn, áo mặc và sau đó dư dả thì sẽ để dành cho việc hưởng thụ cuộc sống thêm phần tốt đẹp. Mà trong cái sự tốt đẹp thêm ấy, hút thuốc hay đi bar đều không giúp ích gì cả. Dĩ nhiên, nếu có người có lòng mời thuốc thì không thể từ chối.
Cảm thấy bản thân khá 'chung thủy'. Có những bộ phim xem suốt 15 năm rồi, vẫn cứ xem đi xem lại. Xem không chỉ đơn giản bởi cảm thấy hay, mà bởi vì nó gắn liền với kí ức. Và hình như đã từng nói câu này, 'kí ức bao giờ cũng đẹp'. Thật là thế. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp bước sang tuổi 20. Đã sắp đổi đầu. Rõ là thời gian trôi nhanh hơn chó chạy. Cứ thế mà đi, chả thèm ngậm ngùi quay lại hỏi han xem liệu có phải mình đang đi quá nhanh hay không.
Đã gần 3 năm kể từ ngày bà ngoại mất. Nhiều khi cảm thấy rất sợ. Sợ rằng sẽ quên bà. Mà thực ra là đang dần quên mất rồi. Còn nhớ những ngày ở Melbourne, vẫn còn đêm nào cũng cầu nguyện và mong cho bà được vui vẻ. Bây giờ đã không còn làm như vậy nữa. Chẳng lẽ khi người ta đi ra khỏi cuộc sống này thì dần dần những kí ức của họ đối với những người hiện hữu cũng tan biến theo? Đôi khi không chắc lắm về ý nghĩa của cuộc sống này. Không dám chắc những điều mình đang làm là sai hay đúng. Nhưng thực ra cũng rất muốn được trở về ngôi nhà cũ của bà, nhìn thấy bà lom khom đứng đó, và được chạy đến ôm bà thật chặt, thật chặt.
Cứ nghĩ rằng cuộc đời này rất ngắn ngủi thì chỉ muốn sống hết mình, làm tất cả những thứ mình thích. Muốn kệ mặc tất thảy. Muốn coi tiền bạc là vô nghĩa. Và ts những đứa khốn nạn với mình hay với đời. Cứ sống đi thôi. Uống nhiều trà, nấu nhiều đồ ngon, ăn nhiều bánh, ngủ nhiều, đi bộ nhiều, cười nhiều, khóc nhiều, viết nhiều, đọc nhiều, nghe nhiều, nói nhiều,...Cuộc đời ngắn lắm, việc đ' gì phải xoắn. Thân.
No comments:
Post a Comment