Thực ra, hạnh phúc nhất không phải là lúc đã sẵn sàng và đủ đầy tất cả. Hạnh phúc nhất có lẽ chính là quãng đường dài nỗ lực chuẩn bị và mường tượng ra khoảnh khắc đủ đầy. Giống như việc khi ăn màn thầu, uống trà nóng và xem drama. Rất hạnh phúc. Nhưng có lẽ không hạnh phúc bằng lúc hấp bánh, pha trà và ngồi tìm drama đáng để xem, rồi tưởng tượng ra việc sẽ làm tất cả những sự trên một lúc trên chiếc giường ấm áp. Vậy thì việc mơ mộng kể ra cũng là một kiểu hạnh phúc.
Bạn ghét mình, bạn có thể đấm vào mặt mình. Nhưng đừng dạy mình phải sống như thế nào.
Người ta không thể nhung nhớ thứ mà người ta chưa từng có.
Ở thời điểm này, bản thân cảm thấy có 2 điều trên đời mà con người cần làm nhất. Một là phải biết sống vì bản thân mình. Nghe thì có lẽ rất nực cười. Bởi vì phàm những người trần mắt thịt thì ai mà chẳng sống vì mình là trước nhất. Nhưng suy cho kĩ, mọi sự khổ ai, oán than trong cuộc sống này chẳng phải đều bởi người ta bận tâm, suy nghĩ về những người khác, những thứ khác hay sao? Nếu như người ta có thể yêu bản thân mình thật nhiều để đừng bao giờ phải đau lòng chỉ bởi một ai, có thể sống vì bản thân mình, vì mình mà trở nên tốt hơn, vì cuộc đời ngắn ngủi mà quý giá nên cần cố gắng, thay vì để cho người khác nhìn nhận. Nếu có thể như vậy, không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Điều thứ hai, có lẽ khó chẳng kém điều thứ nhất, đấy là không ghen ghét, đố kị với người. Chẳng phải trái tim con người quá đỗi bé nhỏ để có thể chứa hết tình yêu với nhân loại, vậy sao còn chừa ra chừng bấy nhiêu chỗ cho ghen, cho ghét, cho hận và thù? Có lẽ mọi bi kịch của một người đều từ việc không thể thực hiện được một trong hai điều trên. Vốn dĩ con người ta muốn nhận nhiều hơn cho. Hay, cho đi rất nhiều nhưng lại mong chờ nhận được không ít. Khổ nỗi, cuộc sống vốn là khắc nghiệt, anh có thể đối tốt với họ nhưng anh không thế đòi hỏi họ cũng sẽ đối tốt với anh. Nếu ai mà cũng có vay có trả như vậy thì cuộc đời còn những đau những khổ này không? Chưa nói tới, trong chuyện tình, chuyện nghĩa thì khái niệm 'vay-trả' lại càng mơ hồ, khó nói.
Mấy dòng là tự răn bản thân. Chỉ muốn bản thân vững vàng hơn, nhưng cũng thoải mái hơn. Cuộc sống vốn là một cuộc dạo chơi ngắn ngủi. Chẳng ai có thể nói trước ngày mai ra sao. Phải trân trọng.
Đang nghe bài này của Khalil Fong. Cũng chẳng hiểu ý nghĩa bài hát. Nhưng đôi khi không hiểu cũng rất tốt. Không phải vậy sao?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog's Owner
- a messed up soul
- just want to be a happy dolphin.
No comments:
Post a Comment