Mẩu chuyện số 10 được viết vào mùa hè 2014. Mẩu chuyện số 8 và 9 được viết vào khoảng nào đó cuối năm 2012. Còn mẩu chuyện số 7 trước đó được viết từ 2010. Cảm giác như tự mình tạo ra một cái lịch hẹn với những câu chuyện, hai năm một lần. Lại nghĩ, hai năm cuối cùng là ngắn hay dài. Có lẽ, đủ dài để thật nhiều chuyện xảy ra, nhiều người ghé tới, và đủ ngắn để không kịp ghi nhớ hết tất cả những câu chuyện, những con người ấy. Cũng dành cho những ai chưa quen thuộc với 'những mẩu chuyện nhỏ nhặt' này, chuyện tôi kể ở đây có phần thật, có phần không, và dù có là thật cũng không nhất thiết là thật với tôi, có lẽ là của một ai đó khác mà tôi chỉ muốn kể lại, vậy thôi.
11. Mẩu chuyện số Mười Một
Đã nhiều tháng kể từ lần cuối tôi và cậu ấy liên lạc với nhau. Tôi cũng không còn nhớ chính xác nội dung cuộc hội thoại lần đó giữa chúng tôi. Có lẽ, tôi còn chẳng nhớ nổi những lời tôi nói lúc ấy nữa. Tất cả những gì tôi nhớ là một thứ cảm xúc trống rỗng, một chút mất mát nhưng lại đầy kìm nén, lúc đó tôi chỉ nghĩ, đây sẽ lần cuối, lần cuối tôi nghe giọng cậu ấy, lần cuối cậu ấy nghe giọng tôi. Và bạn biết đấy, cái cảm giác 'lần cuối' bao giờ cũng thật khó chịu.
Thế nào nhỉ? Để miêu tả về cậu ấy có lẽ cũng chẳng có gì nhiều. Cậu ấy cũng bình thường như bao người khác thôi. Chỉ là, có lẽ,vào khoảng thời gian đó, tôi đã nghĩ cậu ấy đặc biệt. Nếu hỏi, tôi thích cậu ấy ở điểm nào? Có thể bắt đầu từ cái tên chăng? Tôi là loại người không tin vào những thứ tuyệt đối và luôn tự nhận rằng bản thân mình cởi mở với tất cả mọi ý tưởng trên đời này. Thế nhưng, tôi cũng là loại người sẽ hỏi tên của bạn là gì, hỏi ngày sinh của bạn (để nhẩm ra cung hoàng đạo của bạn trong tích tắc) và đoán xem tính cách của bạn như thế nào và liệu chúng ta có thể hợp nhau được mấy phần. Với cậu ấy cũng vậy, dĩ nhiên tôi không hỏi ai cung hoàng đạo của họ ngay lần đầu gặp mặt (trừ những trường hợp đặc biệt), nhưng tên, chắc chắn rồi. Và có lẽ là trùng hợp, tên của cậu ấy là một cái tên tôi vẫn luôn rất thích. Thế là đã đủ lý do để tôi có thiện cảm với cậu ấy thêm nhiều chút?
- Thế cậu đã nghĩ gì về tên của tớ?
- Ừm...mùa hè...và một loại quả.
- Yay! Tớ thích mùa hè! Loại quả á? Là quả gì?
- Tớ từng gọi tên cậu bằng loại quả đấy rồi đấy!
- Ờ...quả A à?
- Không...
- À à quả B!
- Cậu quên rồi...
- Không không từ từ nào! Quả C? Hay D??...Thú thật là tớ không nhớ ra được...
- Thôi được rồi, tớ sẽ nói cho cậu biết. Nhưng bù lại, cậu phải đền bù cho tớ đấy!
- Được! Tớ hứa!! Từ giờ phút này, tớ nợ cậu 3 điều ước!
Dù sao thì tôi cũng đã chẳng dùng đến điều ước nào với cậu ấy cả. Kể cả khi nghe cậu ấy nói điều đó, tôi cũng chỉ cười và nói 'ừ tớ tin cậu', nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi sẽ không bao giờ (muốn) sử dụng những điều ước đó. Đơn giản, tôi chỉ nghĩ, nếu là điều cậu ấy thật sự muốn làm cho tôi, cậu ấy sẽ làm. Nếu không, để phải đòi hỏi hay yêu cầu ai đó làm điều gì cho tôi, tôi không làm được. Dù sao, nghĩ tới việc ở đâu đó vẫn có người nợ tôi 3 điều ước cũng là một việc thú vị?
Ngoài việc cậu ấy ngẫu nhiên có cái tên mà tôi thích, điều khiến tôi bắt đầu muốn nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn bình thường, đó là khi cậu ấy nói về hiệu sách yêu thích của tôi. Thật tình cờ, cậu ấy cũng thích hiệu sách ấy, nhưng hẳn rồi, cậu ấy lại không phải người đọc sách, còn tôi thì có. Nếu theo như lời tự thuật của cậu ấy thì bộ sách duy nhất cậu ấy đọc là Harry Porter. Thôi được rồi, ít ra thì cậu ấy có đọc sách và ít nhất thích một bộ sách! Bạn biết đấy, khi mà ai đó nói với bạn họ thích một thứ hay một nơi mà chính bạn cũng thích điên lên được, không những thế còn điểm mặt chỉ tên đích xác nơi đó một cách rất vô tình, bạn sẽ có thiện cảm với người đó đến 200% ngay lập tức mất. Có lẽ, một phần nào đó trong tôi vẫn thật ngây thơ. Tôi vẫn tin vào khái niệm 'soulmate', kể cả đến giờ phút này. Nhưng sự thực cũng chứng mình rằng, cậu ấy không phải là 'soulmate' của tôi.
Tôi vẫn nhớ, lần gần nhất ghé tiệm sách đó, tôi đã mua một cuốn thơ chỉ vì khi vừa mở ra một trang ngẫu nhiên, tôi đã bắt gặp hai chữ 'slam dunk'. Dĩ nhiên, cả cuốn sách không viết về 'slam dunk', chỉ vài dòng thơ ngắn ngủi mà thôi. Nhưng hình như tôi là kiểu người như thế, cảm tính. Dù vậy, cảm tính của tôi đặt vào cuốn sách này (cũng như rất nhiều những cuốn sách khác) đã hoàn toàn đúng. Ngoài đôi ba dòng vỏn vẹn có nhắc đến 'slam dunk', tất cả những dòng thơ khác đều rất thú vị, rất đáng đọc.
Cảm tính đối với cuốn sách đó đúng như vậy, còn với cậu ấy, tôi không chắc lắm. Dù sao, tôi cũng không còn nhớ nổi tất cả những gì tôi nghĩ về cậu ấy. Chỉ nhớ rằng, khi tôi bắt đầu đọc những bài thơ khác trong cuốn sách, bắt đầu vấp phải những cụm từ lóng tôi không hiểu được, tôi đã nghĩ có lẽ cậu ấy có thể giải thích cho tôi hoặc có lẽ có thể đọc những dòng thơ đó cho tôi nghe. Có lẽ đó cũng là một kiểu 'mơ mộng lãng mạn', bạn biết đấy.
- Cậu còn nhớ quyền thơ tớ mua ở tiệm sách A mà tớ kể cho cậu không?
- Ừ, có, tớ nhớ.
- Tớ mới bắt đầu đọc, có nhiều từ lóng với diễn đạt khó hiểu ghê.
- Thế à? Thế để lần tới tớ sẽ giúp cậu.
- Ừ, được đấy, lần tới sẽ có cậu giúp tớ.
Lần tới ấy đã không bao giờ diễn ra. Thi thoảng, tôi vẫn lôi cuốn sách ra và đọc đi đọc lại những bài thơ tôi thích, dù cho có những đoạn tôi không hiểu hết. Một số từ, tôi tự google và dù không thật nhiều tài liệu, sau một hồi kiếm tìm, tôi vẫn tìm ra được ý nghĩa của chúng. Một số cách diễn đạt, tôi còn không chắc phải google từ đâu và như nào, tôi tạm gác qua và tự hiểu theo ý của mình. Thế mà cho đến một hôm gần đây, trong lúc vô tình xem một đoạn phim ngắn giới thiệu những từ lóng thông dụng của ngôn ngữ nọ, tôi cuối cùng đã trọn vẹn hiểu được ý nghĩa của bài thơ tôi thích nhất cuốn sách. Và rồi, chỉ cho đến khi tôi kích động lôi cuốn sách ra, lật tìm bài thơ để đọc lại lần nữa, tôi mới vô tình lật tới những trang gần cuối dành riêng cho mục 'end notes' - giải thích tất cả những từ lóng và diễn đạt đặc biệt trong từng bài thơ! Tôi chỉ có thể cười hắt ra và nghĩ, thế đấy, đáp án đôi khi ở trước mắt, chỉ là chúng ta có nhìn thấy nó hay không.
Và, có lẽ, Shakespeare đã đúng, 'love is blind'. Dù cho, tôi không chắc tôi sẽ gọi cảm xúc đã có đó của mình là 'yêu'. Có lẽ là, rung động. Ừ, rung động.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog's Owner
- a messed up soul
- just want to be a happy dolphin.
No comments:
Post a Comment