Định viết một chút gì đó về thành phố này và những nơi đã đi qua.
Hà Nội là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Kỉ niệm ở nơi đó hẳn có rất nhiều. Mẹ và gia đình, những người tôi thương yêu nhất, đều ở đó. Nên lý do để tôi yêu và nhớ mảnh đất ấy là rõ ràng. Chỉ có điều, nếu để tôi có thể tưởng tượng về một tương lai của mình ở thành phố đó, thì trước giờ hình như chưa từng tồn tại. Tôi có thể nhìn thấy mình quay trở lại mảnh đất gắn bó, quay về ngôi nhà ấm có mẹ và gia đình thân thuộc, loanh quanh những góc phố, những quán ăn đã trở đi trở về không biết bao nhiêu lần với bạn bè, chiến hữu. Tôi cũng có thể thấy mình lặp đi lặp lại những điều trên ở thành phố đó trong một vài năm, là những năm gần trước mắt hay những năm xa hơn chút nữa. Nhưng, việc mường tượng về một tương lai lâu dài ở nơi tôi sinh ra thì tôi nghĩ tôi đã từ bỏ lâu lắm rồi, hoặc có khi còn chưa bao giờ bắt đầu.
Sài Gòn thì lại khác. Lần đầu tiên đặt chân tới thành phố đó, tôi đã có cảm giác gần gũi và yêu thương vô cùng. Ngay từ lúc đó, tôi đã mơ mộng về việc được ở đó, mãi mãi. Chí ít là khi đó, tôi đã ao ước được mặc đồng phục đẹp, có sân bóng rổ trong trường cấp 2 và được đi học vẽ - múa - hát đủ thứ ở nhà văn hóa như các bạn nhỏ ở thành phố ấy. Quan trọng hơn cả, tôi đã ao ước được ở gần bố và được bố đưa đi học. Dĩ nhiên, chuyện đó chưa từng xảy ra. Nhưng tôi vẫn nhớ, tôi đã từng khao khát điều đó như thế nào. Đến bây giờ, tôi vẫn yêu Sài Gòn như vậy. Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy bầu trời đầy nắng, dòng xe cộ hối hả, những con đường thênh thang nối tới những hẻm nhỏ bất tận. Đã có thời điểm, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình ở thành phố đó, những ngày sau này, dài lâu, tự do và bình yên.
Melbourne của tôi có cái gì đó 'Âu' hơn 'Úc'. Ai đã từng tới đây và tới những nơi khác ở Úc, có lẽ sẽ hiểu điều tôi nói. Hoặc có lẽ không, có lẽ chỉ tôi cảm nhận vậy. Trước khi đặt chân tới Melbourne, tôi đã có cảm giác tôi sẽ thích nơi này. Chẳng vì lý do gì cả. Tôi nghĩ, đó đơn thuần là một thứ linh cảm mà con người và nơi chốn, bằng một cách nào đó mà có được sự gắn kết này. Hoặc có lẽ, lúc đó, với một học sinh trung học, việc được ra đi tự nó đã là một điều kì diệu và tốt đẹp. Tôi đã không lầm. Ít nhất là cảm nhận của tôi vào thời điểm đó đã chứng mình là tôi không lầm.
Tôi vẫn còn nhớ. Ngày đầu tiên tôi đặt chân tới Melbourne, trời se lạnh, mưa lất phất. Trong không trung, tôi cảm nhận mùi gió trong lành và dễ chịu. Khi vừa bước chân xuống khỏi xe taxi, tự kéo lê chiếc vali lên mấy bậc thang, nhìn xung quanh, tôi đã tự nhủ với bản thân: 'Nơi này hẳn là dành cho mình rồi'. Nói không ngoa, tôi vẫn cho rằng Melbourne là nơi tôi bắt đầu trưởng thành, hoặc chí ít là góp một phần không nhỏ vào sự lớn lên của tôi. Với tôi, Melbourne rất đẹp. Tôi tin chắc tôi đã từng yêu thành phố ấy rất nhiều. Bởi lẽ, tôi vẫn nhớ rất nhiều lần, tôi bước đi trên những con đường của Melbourne và tưởng tượng về một ngày tôi sẽ ở lại với mảnh đất này, bước đi tràn ngập yêu thương và nhiều nhiều điều đẹp đẽ nữa. Dĩ nhiên, điều đó chưa xảy ra, ít nhất là tính tới thời điểm hiện tại. Đã có quá nhiều lần, tôi muốn ở lại với thành phố đó. Tôi đã từng có cả những kế hoạch về việc học đại học, rồi đi làm, rồi kinh doanh, rồi gặp gỡ một chàng trai bình thường, rồi rảo bước cùng người con trai đó dọc con sông Yarra. Chỉ bấy nhiêu thôi, chắc cũng đủ chứng tỏ rằng tôi yêu mảnh đất ấy như thế nào. Mặc cho, tôi cũng biết tôi từng phát chán với thành phố đó biết bao nhiêu lần. Nhưng tôi nghĩ, tình yêu thì phải vậy, phải có những lúc yêu đương cuồng nhiệt, phải có những lúc chán chường mệt mỏi, nhưng quan trọng là phải trân trọng mọi cảm xúc của mình.
London thì khác. Thành phố này chính là giấc mơ thời niên thiếu của tôi. Thế nhưng, tôi đã đắn đo không biết bao nhiêu lần mới quyết định đến nơi này. Có lẽ, sau những năm tháng ở Melbourne, có cái gì đó đã thay đổi tôi, khiến tôi cảm thấy rằng 'ở lại đây cũng rất tốt'. Dù sao đi chăng nữa, cuối cùng, tôi cũng đã rời đi, cũng đã đến được với giấc mơ một thời của mình. Nói gì thì nói, cũng có những lúc tôi cảm thấy rất yêu thành phố này. Tôi thích mùa hè của London với trời xanh mây trắng, với những con đường lên xuống trải khắp ngoại ô nơi tôi ở, và những lúc mây lớn thật lớn, khiến chúng tôi cứ ngỡ rằng bầu trời London thật gần với mặt đất. Chỉ có điều, mùa đông thì lại quá lạnh. Mà tôi thì ghét trời lạnh. Vì thế mà bớt yêu London đi nhiều chăng? Dù gì cũng phải thừa nhận, thành phố này đối với tôi có lẽ là thành phố của những trải nghiệm. Nếu tôi chưa từng tới đây, chưa từng học ngành tôi đang học, học ở nơi tôi đang học, học với những người tôi đang học, quen biết những người tôi đang quen biết, làm những việc tôi đang làm, và nhìn thấy những điều tôi đang nhìn thấy, tôi chắc chắn sẽ phải hối hận rất nhiều. Thật sự là như vậy.
Đã có lúc nào tôi mơ mộng về việc được ở lại với London chưa? Hẳn là cũng đã có rồi, mặc dù tần suất thì ít hơn hẳn so với giấc mộng ở lại Melbourne, nhưng không phải là chưa từng có. Chỉ có điều, giống với Hà Nội, tôi không thể hình dung mình sẽ ở lại đây mãi mãi. Có thể là đôi ba năm, dăm bảy năm gì đó trong tương lai vậy thôi. Bởi, tôi cũng mê quá việc 'London gần như cái gì cũng có' và bởi những ngôi nhà cottage ở ngoại ô, ngay sát bên studio của tôi mà mỗi khi rảo bước ghé qua, đều muốn được một lần bước vào và sống luôn ở đó với một gia đình ấm cùng của riêng mình. Nhưng mà để ở mãi thì chắc là không nổi, vì London lạnh quá, lạnh không chịu nổi. Trừ khi, có điều gì đủ ấm áp để chặn được cái lạnh giá mùa đông này.
Cũng có những thành phố khác, tôi chỉ kịp tới chào hỏi, chẳng kịp ghé lại lâu và cũng chưa có dịp để quay trở lại nhiều, nhưng cảm xúc thì cũng có để kể. Như Thượng Hải, từ trước khi ghé thăm, tôi đã có cảm giác mình sẽ thích thành phố này. Và quả thực là tôi đã thích thành phố đó, tương đối nhiều. Có cái gì đó khá thân thuộc ở nơi đó. Có lẽ là vì như này, những bộ phim tôi yêu thích lấy bối cảnh của Thượng Hải rất nhiều. Vì lẽ đó mà tôi cho rằng mình đã biết phần nào về thành phố đó chăng? Đó là một thành phố đẹp, đủ đẹp để tôi muốn quay trở lại. Hay như Berlin, tôi không quá hi vọng vào chuyến đi. Tôi luôn có cảm giác Berlin rất ảm đạm và xám xịt. Sự thực là, vừa bước xuống sân bay, tôi đã phải thốt lên rằng, 'thành phố này trông thật buồn bã'. Nhưng đằng sau cái sự buồn bã đó là màn đêm không nghỉ. Trong cái sự im ắng của thành phố là sự náo nhiệt hiếm thấy. Và có lẽ vì vậy, tôi thích Berlin như thế. Dĩ nhiên, những cái thích này chỉ là thích, đủ thích để nghĩ tới việc trở lại đó, trải nghiệm lại những gì mình từng cảm thấy, và để khám phá thêm những gì mình chưa kịp khám phá. Còn để sống, để ở lại thì là chuyện khác. Nhưng tôi từng nói thế này, nếu ai đó cho tôi cơ hội tới một thành phố xa lạ để làm việc và trải nghiệm, tôi không nghĩ mình có quyền để từ chối. Đơn giản là, tôi nghĩ rằng khi mình còn đủ trẻ, đủ khỏe và có cơ hội, nhất định phải đi, đi đâu cũng được, miễn là đi.
Trước đây đã là như vậy. Bây giờ vẫn vậy. Và sau này hi vọng cũng sẽ vậy. Sẽ đi và tiếp tục đi. Sẽ yêu và tiếp tục yêu.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog's Owner
- a messed up soul
- just want to be a happy dolphin.
No comments:
Post a Comment