Đang ngồi nghe lại một playlist cũ. Những bài hát mà chắc đã chừng cả nửa năm nay mình không them động tới nữa. Giờ ngồi nghe lại cảm giác là lạ. Giống như là thấy lại được những ngày cũ, dĩ nhiên, chỉ một phần nào đó thôi.
18 này sẽ chính thức lên đường. Là thứ 7 tuần này. Là 5 ngày nữa. Vẫn ngổn ngang lắm lắm. Là lòng người ngổn ngang mà cũng là những sự vụ ngổn ngang. Chưa chuẩn bị gì ra hồn cả. Nhiều khi cũng nghĩ mọi chuyện sẽ thế nào nếu mình không đi? Hay, mọi chuyện thế nào nếu ngay từ ngày đầu tiên, mình đã chọn một con đường khác? Nhưng mà, quả thực, những gì đã đi qua thì không thể lấy lại. Ngay giờ phút này, tôi chỉ muốn không băn khoăn, dựng thẳng lưng, ngẩng cao đầu và mỉm cười bước đi, với mái tóc bị thổi bạt đi trong những cơn gió to sống động của bất kỳ những Hà Nội, Melbourne hay London. Hãy hạnh phúc, tôi ơi.
Đêm qua vừa trải qua một giấc mơ rất lạ. Thực ra, bản thân cũng không thể nhớ chi li những gì đã diễn ra trong giấc mơ ấy. Chỉ nhớ rằng, trong giấc mơ, tôi đã có một gia đình của riêng mình. Người đàn ông ấy rất tốt nhưng có cái gì đó rất thiếu. Tôi không thể nhớ chi tiết. Nhưng, tôi biết, anh ta thiếu một điều gì đó mà tôi ao ước ở một người đàn ông của phần đời còn lại. Trong giấc mơ ấy, tôi còn nói một câu với một người bạn, đại ý là, lúc yêu thì tự do chọn Đông chọn Tây, thế mà lúc cưới lại phải theo một sự sắp đặt vô tình. Đại ý thế. Nhưng mơ là một chuyện. Mà thôi, còn lâu lắm lắm mới nghĩ đến chuyện lấy chồng. Chán chết. Tôi muốn tự do, tự do của tôi, thế thôi.
Tiện thể, nói về giấc mơ kỳ quặc với sự xuất hiện của một người đàn ông xa lạ. Tôi chỉ muốn nói là, tôi của giờ phút này không muốn phải tin nữa. Không muốn tin vào tình yêu và những kỳ tích của tình yêu. Phải rồi, vẫn giống như một lần tôi từng nói. Phù phiếm lắm. Tình yêu hay cả chính tình bạn cũng vậy thôi.
Nhiều khi nghĩ là, sẽ thế nào nếu tôi có thể sống cuộc đời này chỉ cho mình tôi? Chỉ cho bản thân tôi, và chỉ vậy thôi? Tôi sẽ không phải sống cho gia đình, cho những lề thói, cho những định kiến, cho những văn minh, cho mọi chuẩn mực, cho những ánh mắt soi mói tọc mạch và cho miệng lưỡi thế gian đầy ác ý. Tôi sẽ chà đạp lên mọi sự mặc định đầy ngu dốt, thiển cận và nhẫn tâm. Tôi sẽ thây kệ sự đần độn của một phần đông xã hội. Tôi sẽ không phải trà trộn và tự khiến bản thân mình trở nên thối nát, bần tiện và tàn ác. Tôi sẽ sống cho mình và vì mình. Vì những lý tưởng và ước mơ, hoài bão của ngày bé và lớn. Hừm. Nhưng suy cho cùng, tôi vẫn phải sống một cuộc đời không hoàn toàn do mình và vì mình. Tôi nào có tự do?
À, bạn có biết cái cảm giác khi ta bật đèn lúc đi ngủ và khi tỉnh dậy thì đèn vẫn sáng trưng không? Bạn chẳng bao giờ nhận ra ngoài trời đằng sau chiếc rèm rủ kín mít kia, đang là đêm hay ngày nữa. Điều ấy có đáng sợ lắm hay không?
Đang hơi khó chịu với việc phải (hơi hơi) giống người khác. Thực ra cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là tôi vốn ghét phải như thế. Ừm. Kể cả chỉ là kiểu tóc.
Cứ nói vì sao dạo này tôi không dùng facebook nhiều. Có lẽ, đơn giản là tôi không thích dùng nữa. Hoặc xa hơn chút, tôi chỉ là đã chán cái cảm giác cho cả thế giới (ừ thì khoảng 800 con người) biết về cuộc đời của mình quá nhiều. Tôi không cần phải đi kể câu chuyện của mình cho ai cả. Tôi cũng không cần phải giải thích về cái này và cái kia cho bất cứ ai hết. Có quá nhiều điều, tôi chỉ muốn giữ cho riêng mình mà thôi. Suy cho cùng, tôi dùng facebook cũng là vì những mối quan hệ và để duy trì những mối quan hệ đó. Nhưng mà cũng đừng hiểu lầm ý tôi, ai tử tế với tôi, tôi đều biết và ghi nhận. Nhưng cái đám hơi hợt với sự xã giao mỏng manh, mờ nhạt, thì tôi cũng biết hết cả đấy. Ngu cũng tốt mà giả ngu cũng tốt, chẳng phải thế sao?
Thôi, tôi sẽ đi ăn và làm những việc cần làm. Thời gian chuẩn bị thì ít và việc thì rất nhiều, à và con người thì quá hỗn độn và phân tâm. Cố lên nào, siêu nhân bé nhỏ ơi.
No comments:
Post a Comment